.:*ClassPro*:.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.:*ClassPro*:.

+...:Welcome*To*Forum*ClassPro:...+
 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"

Go down 
3 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Next
Tác giảThông điệp
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 12:56 pm

Bấy giờ, Tháo bảo các tướng:

- Trời đã báo điềm cho ta, vậy đêm nay ta phải đề phòng cẩn mật.

Bèn chia binh ra làm chín đạo, cho một đạo tới trước để lập dinh trại, còn bao nhiêu chia ra làm mai phục khắp tám mặt.

Ðêm ấy, trăng khi mờ khi tỏ, Huyền Ðức đi bên tả, Trương Phi đi bên hữu chia quân ra làm hai đường tiến phát.

Chỉ để mình Tôn Càn ở lại giữ Tiểu Bái.

Riêng Trương Phi bấy giờ lấy làm đắc kế, dẫn toàn quân khinh kỵ thẳng tiến.

Khi đến trước trại Tào, Phi liền giục ngựa xông vào.

Nhưng chỉ thấy đèn đuốc leo lét, quân Tào lơ thơ thưa thớt...

Còn đang hoài nghi thì bỗng một tiếng pháo lệnh nổ vang, bốn bề lửa cháy bùng lên sáng rực!

Tiếng reo hò tám mặt nổi lên như trời long đất lở...

Phi biết mình đã trúng kế, liền quày ngựa toan thoát lui ra khỏi trại Tào, nhưng mặt Ðông đã có Trương Liêu, phía Tây có Hứa Chử, chính Nam có Vu Cấm, chính Bắc có Lý Ðiển, phía Ðông Nam thì có Từ Hoảng, Tây Nam có Nhạc Tiến, Ðông Bắc có Hạ Hầu Ðôn, Tây Bắc thì Hạ Hầu Uyên tám tướng dẫn quân mã đánh ập vào.

Một mình Trương Phi tả xông, hữu đột, đỡ trước, gạt sau...

Nhưng nguy hơn nưa là số quân của Phi lại là quân thủ hạ cũ của Tháo.

Bấy giờ chúng thấy sự thế nguy cấp, đều hạ khí giới đầu hàng hết.

Phi hăng máu, lồng lên như con hổ dữ, đang đâm chém túi bụi thì Từ Hoảng tới đánh cho một trận.

Mặt sau, Nhạc Tiến lại đuổi tới.

Phi mở một đường máu ra thoát vòng vây mà chạy. Ngoảnh mặt lại thấy chỉ còn hơn mươi quân kỵ chạy theo.

Trương Phi muốn trở về Tiểu Bái, nhưng đường đã bị chẹn mất.

Muốn sang Từ Châu, Hạ Bì lại sợ quân Tào mai phục đón đường.

Nghĩ không ra lối, Phi đành trông về núi Mang Ðường mà chạy.

Còn Huyền Ðức khi dẫn quân vừa đến trại, toan xông qua cửa đã nghe tiếng reo hò vang trời.

Một cánh quân Tào nổi dậy sau lưng, đánh cắt ngang mất một nửa quân mã, và chặn lối về.

Rồi Hạ Hầu Ðôn xông ra đón đường.

Huyền Ðức vội phá vòng vây mà chạy.

Hạ Hầu Uyên lại đuổi theo sau, đánh cho một trận nữa.

Ngoảnh lại thấy chỉ còn hơn ba mươi quân kỵ chạy theo, toan chạy về Tiểu Bái, nhưng nhìn về phía thành trì đã thấy lửa cháy rực trời.

Huyền Ðức vội rẽ cương, định chạy về Từ Châu hoặc Hạ Bì, nhưng đã thấy quân Tào đổ ra đầy đồng khắp núi đón chặn.

Huyền Ðức thấy hết cả lối về, lại nhớ tới lời Viên Thiệu dặn:

- Nếu có bề gì thì cứ đến tá túc...

Bèn nghĩ bụng:

- Nay ta đã binh tan thế cùng, chi bằng ta hãy tạm qua Hà Bắc nương thân, rồi sau này sẽ tính kế khác.

Nghĩ rồi, Huyền Ðức trông thẳng hướng Thanh châu mà chạy.

Chạy được một quãng lại gặp Lý Ðiển chặn đường.

Huyền Ðức vùng lên thoát thân, rồi cứ trông về phía Bắc mà chạy tiếp.

Ba mươi quân kỵ bị Lý Ðiển bắt nốt.

Thế là chỉ còn trơ một mình một ngựa chạy nạn, mỗi ngày phải đi hơn ba trăm dặm.

Khi đến dưới thành Thanh châu, Huyền Ðức bèn kêu mở cửa.

Quân canh hỏi tên họ, rồi chạy vào báo với quan Thứ Sử hay.

Nguyên quan Thứ Sử này là con trưởng của Viên Thiệu, tên là Viên Ðàm.

Ðàm vốn có lòng hâm mộ Huyền Ðức lắm, bấy giờ nghe tin:

- Lưu Dự Châu một người một ngựa chạy đến ngoài thành.

Viên Ðàm vội sai mở cửa, thân ra đón tiếp, rước vào công đường, hỏi tường tận sự thể.

Huyền Ðức thuật rõ việc bại binh và ngỏ lời xin nương tựa.

Ðàm liền mời tới nhà quán dịch nghỉ ngơi, rồi viết thư báo cho cha hay.

Một mặt sai quân hộ tống Huyền Ðức đến biên giới Bình Nguyên.

Viên Thiệu nghe tin, dẫn văn võ bộ hạ ra ngoài Nghiệp Ðô ba mươi dặm nghinh tiếp.

Huyền Ðức xuống ngựa bái tạ.

Thiệu vội vàng đáp lễ, nói:

- Vừa qua, vì trẻ thơ mắc bệnh, không tiếp viện được Sứ quân, lòng vẫn áy náy không yên. Nay hân hạnh được gặp, thật đã thỏa lòng mong ước.

Huyền Ðức nói:

- Bị này là kẻ cô cùng, đã muốn tới nương nhờ dưới cửa ngài từ lâu, nhưng chưa có dịp. Nay bị Tào Tháo đánh phá, vợ con bị hãm, gia đình thất tán cả rồi. Lòng nghĩ Tướng quân rộng lượng dung nạp kẻ sĩ bốn phương, nên không ngại thẹn mà tới theo. Mong Tướng quân thu nạp, thề sẽ có ngày báo đáp.

Viên Thiệu mừng rỡ, liền thết đãi rất hậu rồi để Huyền Ðức ở lại Ký châu.

Nói về Tào Tháo đêm ấy lấy Tiểu Bái xong rồi, lập tức đến lấy Từ Châu.

My Trúc và Giản Ung ngăn cản không nổi phải bỏ thành chạy.

Trần Ðăng bèn dâng thành cho Tào Tháo.

Tháo kéo đại quân vào.

Vỗ an dân chúng xong, Tào Tháo lại nhóm hết chư tướng để bàn kế đi đánh Hạ Bì.

Tuân Húc nói:

- Quan Vũ bảo vệ vợ con của Lưu Bị, ắt liều thân quyết giữ thành ấy, nếu chẳng đánh cho mau e Viên Thiệu sang cướp mất.

Tào Tháo nói:

- Ta vốn rất yêu Quan Vũ là nhân tài lỗi lạc, võ nghệ siêu quần, muốn thu phục để dùng. Chi bằng nay cử người tới thuyết, nếu y chịu hàng thì hay lắm.

Quách Gia nói:

- Quan Vũ là người nghĩa khí cao sâu, ắt không chịu hàng đâu. Cử người đến thuyết, sợ bị hại mất.

Nhưng một người bước ra nói:

- Tôi với Quan Vũ vốn có quen nhau. Nay tôi xin đi dụ hàng.

Mọi người nhìn lại, thì ra Trương Liêu. Trình Dục nói:

- Văn Viễn tuy quen biết Quan Vũ, nhưng tôi xem người ấy không thể lấy lời lẽ suông mà dụ được. Tôi có một kế này, trước làm cho Quan Vũ hết đường tiến thoái, rồi sẽ cho Văn Viễn đến dụ hàng. Bấy giờ là y phải về hàng Thừa Tướng.


Ðó chính là:

Rắp đem cung mạnh bắm hùm dữ,

Soạn sẵn mồi thơm dử cá ngao.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 12:56 pm

Hồi 25

Núi Thổ San, Quan Công Giao Ba Việc
Thành Bạch Mã, Tào Tháo Mở Trùng Vây



Lúc ấy Trình Dục dâng kế:

- Vân Trường sức đánh muôn người, không dùng kế khó thắng. Nay phải sai quân của Lưu Bị mới đầu hàng vào Hạ Bì ra mắt Quan Công, và nói dối là: "Trốn được mà về", rồi dùng chúng làm nội ứng. Lại sai người khiêu chiến dụ hắn đến một chỗ xa, chận đường về mới mong dụ hắn được.

Tào Tháo nghe theo kế ấy liền sai mấy mươi binh Từ Châu trở về Hạ Bì đầu Quan Công.

Quan Công thấy binh của mình, lưu dùng ngay không nghi ngờ gì cả.

Hôm sau, Hạ Hầu Ðôn dẫn năm ngàn binh đến khiêu chiến, Quan Công không thèm ra.

Hạ Hầu Ðôn truyền quân sĩ đứng ngoài thành kêu Quan Công nhiếc mắng cả ngày.

Quan Công tức giận dẫn ba ngàn quân ra thành đánh.

Ðánh được chừng vài mươi hiệp, Hạ Hầu Ðôn quày ngựa bỏ chạy.

Quan Công rượt theo được chừng hai mươi dặm, sợ Hạ Bì sơ thất nên quày ngựa trở lại không theo nữa. Nhưng đã muộn!

Một tiếng pháo lệnh nổ vang.

Bên tả có Từ Hoảng đổ ra, bên hữụ có Hứa Chữ đánh chận. Hai cánh quân bít hẳn đường về.

Quan Công mở đường máu thoát thân, nhưng hai bên cung nỏ đã chực sẵn, bắn như mưa, không sao qua thoát.

Quay binh lại thì Từ Hoảng, Hứa Chữ lại tiếp chiến kịch liệt.

Quan Công ráng sức đánh vùi, hai tướng phải lui, rồi toan dẫn quân về Hạ Bì.

Nhưng Hạ Hầu Ðôn lại chận đường tiếp đánh Quan Công đánh từ sáng đến tối, không tìm ra đường về, đành lên chót núi Thổ San đóng binh lại đó tạm nghỉ.

Binh của Tào Tháo trùng trùng điệp điệp kéo đến vây chặt Thổ San.

Quan Công đứng trên núi, trông về Hạ Bì thấy trong thành ánh lửa rực trời.

Thì ra, lúc ấy quân trá hàng đã mở trộm cửa.

Tào Tháo thân hành đem đại quân tiến vào thành, sai đốt lửa, cốt làm cho Quan Công nao lòng rối ruột.

Quả nhiên, Quan Công thấy lửa cháy ở Hạ Bì rất sợ hãi, một đêm xung sát mấy lần xuống núi, nhưng đều bị loạn tên từ dưới bắn lên không sao thoát khỏi vòng vây.

Ðến lúc mờ sáng, lới toan xông xuống phá vây nữa, bỗng thấy một người cỡi ngựa chạy lên.

Nhìn ra mới biết là Trương Liêu, Quan Công đón hỏi:

- Ngươi là tướng của Tào Tháo, đến đây đánh với ta chăng?

Trương Liêu liền bỏ thương xuống đất, bước xuống ngựa thi lễ, trả lời:

- Không phải.

Quan Công lại hỏi:

- Như vậy thì ngươi đến đây để giúp ta chăng?

Trương Liêu trả lời:

- Không phải.

Quan Công lại hỏi:

- Như vậy ngươi đến đây để dụ ta chăng?

Trương Liêu nói:

- Cũng không phải nữa.

Quan Công đang ngạc nhiên chưa biết ý định của Trương Liêu như thế nào, Trương Liêu đã nói:

- Vì cảm nghĩ ngày trước anh cứu tôi nên tôi đến đây đem tin cho anh rõ.

Quan Công hỏi:

- Tin gì vậy?

Trương Liêu nói:

- Hoàng thúc hiện nay lưu lạc nơi đâu chưa rõ, còn Trương Phi chẳng biết mất còn. Hôm qua Tào Tháo lại lấy được thành Hạ Bì rồi, binh dân đều không bị hại. Gia quyến của Hoàng thúc lại được Tào Tháo bảo vệ tử tế, nên em đến đây đưa tin.

Quan Công nổi giận hét lớn:

- Người lại dám đến đây dụ ta sao? Ta thà chết chớ nhất định không đầu hàng ai cả. Ngươi hãy lập tức về đi, nếu nói một lời nào nữa, ta chém đầu ngay đấy.

Trương Liêu cười, nói:

- Anh nói như vậy anh không sợ người ta cười hay sao? Tôi vì thiên hạ cười anh, đến đây nói cho anh rõ chứ đâu dám dụ anh hàng.

Quan Công hỏi:

- Ngươi nói thiên hạ cười ta việc gì?

Trương Liêu nói:

- Tôi biết anh dõng lực có thừa, song hiện nay thế binh của anh đã tan vỡ, nếu liều chết thật là có tội.

Quan Công hỏi:

- Ta bình sanh không chịu nhục, nay ta ra trận quyết ăn thua với địch, nếu chẳng may thất cơ, ta liều chết để đền nợ nước, sao lại có tội?

Trương Liêu nói:

- Nếu anh liều chết, anh sẽ phạm ba tội.

- Là tội gì, nói thử ta nghe?

Trương Liêu bắt đầu thuyết:

- Anh thử nghĩ xem, Hoàng thúc hiện nay thất lạc, nhưng chí cả chưa đoạt, thế nào cũng cần người nghĩa dũng, nếu sau này Hoàng thúc cần đến mà không có anh tức là anh có tội thứ nhất. Hoàng thúc đã phó thác gia quyến cho anh, nay anh liều chết để mất chỗ nương tựa, không có ai bảo vệ, ấy là tội thứ hai. Anh là một kẻ võ nghệ siêu quần há lại không khuôn phò nhà Hán để danh muôn thuở lại liều thác như thế phỏng có ích gì, đó là tội thứ ba vậy.

Quan Công nghe Trương Liêu nói, thở dài, suy nghĩ giây lát rồi hỏi:

- Ngươi nói ta có ba tội, vậy anh bảo bây giờ ta phải làm thế nào?

Trương Liêu nói:

- Nay bốn phía đều có binh của Tào Công, nếu chống cự e sơ thất, chi bằng hãy tạm đầu hàng Tào Công để nghe ngóng tin tức của Hoàng thúc. Nếu người còn ở nơi nào, anh sẽ đến đó tìm người. Như vậy, một là bảo vệ được hai vị phu nhân, hai là chẳng phụ lời ước thệ ngày xưa, ba là để dành được cái thân hữu dụng này ngày sau giúp nhà Hán. Ba điều ấy xin anh xét lại.

Quan Công nói:

- Ngươi nói ba điều tiện, ta lại có ba điều ước. Nếu Thừa Tướng bằng lòng khứng chịu, ta sẽ cởi giáp hàng, bằng thiếu một điều, ta quyết liều chết mà thôi.

Trương Liêu nói:

- Thừa Tướng độ lượng lắm, có điều chi mà người chẳng chịu.

Quan Công nói:

- Một là, ta với Hoàng thúc có thề với nhau một lòng giúp nhà Hán, nay ta có đầu là đầu Hán đế chớ chẳng phải đầu Tào Tháo. Hai là, xin lấy bổng lộc của Hoàng thúc cấp cho nhị tẩu của ta, lại không một ai được bén mảng đến chỗ ở của nhị tẩu ta. Ba là, khi nào hay được tin anh ta ở đâu, ta lập tức đến đó, dù đường xa ngàn dặm.

Trương Liêu ưng chịu, liền trở về ra mắt Tào Tháo và nói:

- Quan Công chịu đầu song bắt buộc Thừa Tướng nhận chịu ba điều: Thứ nhất là "Ðầu Hán chứ chẳng đầu Tào".

Tào Tháo cười:

- Ta làm Thừa Tướng cho nhà Hán, đầu Hán tức là đầu ta, việc ấy không can hệ gì.

Trương Liêu lại nói:

- Thứ nhì là xin bổng lộc của Hoàng thúc cấp dưỡng cho nhị tẩu của hắn, lại cấm không cho một kẻ nào được bén mảng đến chỗ ở của nhị tẩu hắn.

Tào Tháo cũng cười, nói:

- Ta sẽ cấp cho gấp hai lần bổng lộc của Hoàng thúc! Còn như việc nghiêm cấm trong ngoài, thì gia pháp xưa nay vẫn thế. Còn phải nghi ngại gì nữa?

Trương Liêu kể tiếp:

- Ðiều thứ ba là lúc nào hắn nghe được Lưu Bị ở đâu, hắn đi ngay dù cho đường xa muôn dặm.

Tào Tháo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Ðiều ấy thực là khó! Nếu hay được tin Huyền Ðức ở đâu, hắn ra đi, như thế ta nuôi hắn có ích gì?

Trương Liêu lại nói:

- Quan Công sở dĩ trung thành với Huyền Ðức là vì hắn cảm cái tình đối xử của Huyền Ðức mà thôi! Nay nếu Thừa Tướng đối đãi với hắn cũng như Huyền Ðức thì hắn ắt mến phục Thừa Tướng như đã mến Huyền Ðức vậy.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 12:57 pm

Tào Tháo suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Lời Văn Viễn nói rất hay! Ta ưng thuận ba điều ấy.

Tào Tháo liền sai Trương Liêu đến thỉnh Quan Công về.

Trương Liêu liền đến thuật hết các việc cho Quan Công nghe, Quan Công liền nói:

- Tuy vậy, xin Thừa Tướng hãy lui binh, để ta trở về thành hỏi ý kiến của nhị tẩu ta đã rồi sẽ đầu hàng.

Trương Liêu về nói lại. Tào Tháo truyền lui binh hơn hai mươi dặm.

Tuân Húc thất kinh, vào nói với Tào Tháo:

- Không nên, tôi e nó trá hàng chăng?

Tào Tháo nói:

- Vân Trường là người nghĩa khí, hắn chẳng dối gạt đâu.

Quan Công dẫn binh về Hạ Bì thấy nhân dân đâu đó bình yên liền đi thẳng vào phủ ra mắt nhị tẩu.

Cam phu nhân và My phu nhan hỏi:

- Chẳng hay Hoàng thúc nay ở chỗ nào?

Quan Công nói:

- Chưa biết anh ấy chạy về đâu.

Rồi Quan Công đem hết đầu đuôi việc Tào Tháo dụ hàng kể cho nhị tẩu rõ, và lại kể ba điều ước hẹn cho nhị tẩu nghe. Rồi hỏi ý kiến.

Cam phu nhân nói:

- Hôm qua, quân Tào vào thành, chúng tôi tưởng đã không toàn thân. Không ngờ chúng không phạm đến cái tơ cái tóc. Không một tên quân nào dám tại cửa. Nay thúc thúc đã hứa với họ, cứ việc mà làm. Hà tất phải hỏi chúng tôi là bọn đàn bà đâu biết việc lợi hại trong quân binh. Song chúng tôi e ngày sau biết được tin của Hoàng thúc rồi, Tào Tháo không cho đi thì làm sao?

Quan Công nói:

- Việc ấy em đã có cách.

Quan Công từ tạ lui ra, dẫn vài tên quân kỵ vào ra mắt Tào Tháo.

Tào Tháo bổn thân ra khỏi viên môn nghinh tiếp.

Quan Công xuống ngựa thi lễ rồi nói:

- Tôi là tướng bại binh, mong ơn ngài không giết.

Tháo nói:

- Tôi ái mộ Vân Trường đã lâu, nay được gặp nhau, thật phỉ tình hoài vọng.

Vân Trường nói:

- Tôi nhờ Văn Viễn xin Thừa Tướng ba điều, ngài đã khứng rồi chớ?

Tào Tháo nói:

- Tôi đã hứa thì có bao giờ nuốt lời?

Quan Công nói:

- Sau này, nếu tôi nghe tin đại ca tôi ở đâu, dù vùi thân trong chỗ nước lửa, tôi cũng phải theo, chừng ấy sợ từ tạ không kịp, cúi xin miễn chấp.

Tào Tháo nói:

- Nếu Huyền Ðức còn, chừng đó ông sẽ đi, nhưng tôi e Hoàng thúc bị loạn quân rồi, xin ông an lòng thủng thỉnh lo liệu.

Quan Công bái tạ.

Tào Tháo liền bày yến tiệc thết đãi.

Hôm sau, Tào Tháo liền truyền lệnh thâu quân về Hứa Xương.

Quan Công liền thỉnh nhị tẩu lên xe rồi tự mình đi theo hộ vệ.

Khi quân đi đến trạm dịch, Tào Tháo truyền quân đóng lại nghỉ ngơi, lại truyền Quan Công ở chung một nhà với nhị tẩu. Ý muốn để cho Quan Công loạn nghĩa quân thần.

Nhưng đêm ấy, Quan Công cầm đuốc đứng trước cửa suốt đêm canh chừng cho nhị tẩu.

Tào Tháo biết được kính phục vô cùng.

Về đến Hứa Xương, Tháo truyền dọn một tư dinh cho gia quyến Huyền Ðức ở.

Quan Công liền phân ra hai viện.

Phía cửa trong đặt mười tên quân canh giữ, còn Quan Công ở nơi nhà ngoài.

Tào Tháo lại dắt Quan Công vào triều yết kiến Hiến Ðế.

Hiến Ðế phong cho làm chức Thiên Tướng quân.

Quan Công tạ ơn rồi lui ra.

Hôm sau, Tào Tháo lại truyền bày tiệc lớn thết đãi.

Bá quan tề tựu đủ mặt.

Tháo liền mời Quan Công ngồi trên.

Tiệc tan; lại sai đem gấm vóc, vàng bạc và đồ trang hoàng ra tặng.

Quan Công đem về giao hết lại cho nhị tẩu.

Từ đó, cứ cách ba ngày Tào Tháo bày một tiệc nhỏ, bảy ngày một tiệc lớn khoản đãi Quan Công.

Lại đưa hai mươi người con gái đẹp đến hầu hạ.

Quan Công liền sai đem vào cho nhị tẩu.

Cứ ba ngày, Quan Công vào một lần đứng vòng tay nơi phía ngoài cửa hỏi:

- Nhị tẩu mạnh chăng?

Nhị tẩu hỏi thăm tin tức của Hoàng thúc xong, rồi nói:

- Thúc thúc cứ tự tiện.

Chừng ấy Quan Công mới lui ra. Tào Tháo hay được việc ấy khen phục Quan Công vô cùng.

Một hôm, Tào Tháo thấy Quan Công mặc chiếc áo màu lục đã bạc màu, liền sai thợ phỏng theo vóc của Quan Công, lựa gấm tới may một chiếc cẩm bào rồi đem cho Quan Công.

Quan Công lãnh lấy đem về rồi mặc vào trong, còn chiếc áo cũ mặc ở ngoài.

Tháo thấy vậy hỏi:

- Sao Vân Trường tiết kiệm thế?

Vân Trường nói:

- Chiếc áo cũ này là của anh tôi cho. Tôi mặc nó ra ngoài cũng như thấy mặt anh tôi vậy. Chẳng dám vì cái áo mới Thừa Tướng vừa ban, mà quên cái cũ của anh cho! Vì thế tôi mặc áo mới vào trong.

Tào Tháo nghe qua khen:

- Thật là nghĩa sĩ!

Tuy ngoài miệng nói thế chớ trong lòng chẳng vui.

Một hôm Quan Công đang ngồi ở Phủ, bỗng có tin báo:

- Hai vị phu nhân chẳng biết có chuyện chi mà khóc lóc nằm lăn dưới đất.

Quan Công vội chỉnh tề khăn áo, vào quỳ phía ngoài cửa hỏi:

- Bẩm nhị tẩu, chẳng hay có việc gì mà bi thương như vậy?

Cam phu nhân sụt sùi nói:

- Ðêm hôm qua, ta nằm chiêm bao thấy Hoàng thúc bị sa dưới hầm, e người đã chết rồi, nên ta buồn và khóc than đó thôi.

Quan Công tìm lời khuyên giải:

- Việc trong mộng mị không thể tin được. Chẳng qua là chị quá tưởng nhớ anh nên mộng mị như vậy. Xin hai chị chớ ưu sầu có hại cho sức khỏe.

Ðang lúc trò chuyện có quân Tào Tháo đến mời Quan Công đi dự yến.

Quan Công từ giã nhị tẩu rồi đến nơi yến đình.

Tào Tháo thấy Quan Công buồn bã liền hỏi:

- Vân Trường có việc chi chẳng được vui.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 12:57 pm

Quan Công nói:

- Lâu ngày xa cách nên hai chị tôi nhớ anh tôi mà khóc lóc, cho nên tôi cảm động trong lòng.

Tào Tháo nghe nói liền cười, rồi kiếm lời khuyên giải cho khuây lãng, và mời uống rượu.

Qua vài tuần rượu, Vân Trường ngồi nhìn trời, tay vuốt râu nói:

- Sống làm trai mà chẳng được phụng sự quốc gia, bội nghĩa cùng anh, thật uổng thay một đời người!

Tháo thấy Vân Trường buồn liền khéo léo tìm câu hỏi cho khuây:

- Vân Trường có đếm thử râu ước độ được bao nhiêu sợi chăng?

Vân Trường nói:

- Ước chừng vài trăm sợi. Qua tiết đông thiên thường hay rụng nên phải lấy cái túi the bọc ngoài cho nó khỏi rụng.

Tào Tháo liền lấy gấm bông may cho Vân Trường một cái đảy để bọc râu.

Ngày nọ trong buổi chầu, vua thấy trước ngực Vân Trường có đeo một cái đảy gấm, làm lạ hỏi:

- Thiên Tướng quân đeo cái đảy ấy chi vậy?

Vân Trường thưa:

- Râu thần dài lắm nên Thừa Tướng ban cho cái đãy để bọc lại.

Vua bảo mở ra cho xem, Vân Trường mở ra, thấy chòm râu dài khỏi bụng.

Vua khen:

- Ðúng là Mỹ nhiệm công!

Bởi thế Vân Trường có tên Mỹ nhiệm công (ông râu đẹp).

Một ngày kia, Tào Tháo mời Vân Trường đến dự yến, Tháo thấy ngựa Vân Trường ốm mới hỏi duyên cớ.

Vân Trường đáp:

- Vì người tôi hơi nặng, nên cỡi con nào cũng chóng gầy.

Tào Tháo lập tức sai quân dẫn đến một con ngựa sắc đỏ như than lửa, hình thù cực kỳ hùng vĩ, chỉ cho Vân Trường xem và nói:

- Vân Trường biết con ngựa này chăng?

Quan công xem rồi nói:

- Nó là con Xích Thố của Lữ Bố.

- Chính là nó đấy.

Nói rồi sai đem yên cương ra đóng, tặng cho Quan công, Quan công phục lạy tạ ơn.

Tháo tỏ vẻ không bằng lòng, hỏi:

- Ta đã bao phen trao tặng nào là mỹ nữ, nào là vàng bạc, nào là gấm vóc, sao chẳng thấy Vân Trường vui, nay cho con ngựa này mà Vân Trường lại tạ ơn hậu như vậy?

Quan công nói:

- Tôi biết con ngựa quý này ngày đi ngàn dặm. Nay được ơn ban, nếu biết anh tôi ở đâu, tôi có thể đi một này là gặp.

Tháo nghe qua sực tỉnh, bấy giờ mới thấy hối tiếc.

Quan công từ tạ lên ngựa ra về.

Người sau có thơ khen: ????

Sau khi cho ngựa, Tháo hối hận, buồn rầu hỏi Trương Liêu:

- Ta chẳng hề bạc đãi Vân Trường, sao hắn cứ nghĩ đến chuyện ra đi mãi là cớ chi?

Trương Liêu nói:

-Xin để tôi dọ hỏi thử lòng hắn coi.

Hôm sau, Liêu đến thăm Quan công, thi lễ xong, Liêu hỏi:

- Từ khi tôi tiến cử anh với Thừa Tướng, anh có điều gì bất như ý chăng?

Quan công đáp:

- Tôi rất cảm hậu ân của Thừa Tướng, chẳng còn thiếu gì. Chỉ hiềm thân tuy ở đây, mà lòng quá nhớ Hoàng thúc không phút nào quên được!

- Anh nghĩ thế là sai. Bậc trượng phu xử thế phải biết cân nhắc khinh trọng. Huyền Ðức đãi anh vị tất đã hậu bằng Thừa Tướng. Sao anh chỉ nghĩ đến việc ra đi?

Quan công nói:

- Tôi vẫn biết Tào công đãi tôi quá hậu, hiềm vì tôi đã chịu ơn Hoàng thúc từ xưa, thề cùng sống chết, không thể đổi lòng. Thế nào rồi tôi cũng không ở đây lâu, nhưng tôi phải lập chút công báo đáp Thừa Tướng đã, rồi mới ra đi.

Trương Liêu vội hỏi:

- Nếu Huyền Ðức đã qua đời thì anh về đâu?

- Ðành theo xuống tuyền đài!

Liêu biết không thể nào giừ nổi Vân Trường, liền cáo từ, trở về nói lại với Tào Tháo. Tháo tuy chẳng vui song lòng khâm phục. Tháo nói:

- Thờ chúa chẳng quên căn bổn, ấy thật là người nghĩa sĩ trong thiên hạ.

Tuân Húc nói:

- Vân Trường nói sẽ lập công rồi mới đi. Vậy ta đừng để hắn trả ơn thì hắn chưa đi được.

Tào Tháo khen phải. Sau đó bá quan ai về dinh nấy.

Nói về Huyền Ðức từ khi về ở với Viên Thiệu, ngày ngày buồn bực không an. Viên Thiệu thấy vậy hỏi:

- Huyền Ðức có gì buồn bực vậy?

Huyền Ðức đáp:

- Hai em tôi lâu nay chẳng biết tin tức, vợ con lại ở trong tay Tào tặc chẳng biết lành dữ ra sao. Trên chẳng được đền nợ nước, dưới giữ chẳng được cửa nhà lẽ nào lại không lo.

Viên Thiệu nói:

- Nay tiết xuân hòa hườn, tôi muốn cử binh đi đánh Tào Tháo ước có được chăng?

Ðiền Phong nghe nói liền bàn:

- Lúc trước Tào Tháo mắc đi đánh Từ châu, Hứa Ðô bỏ trống, sao không nhân cơ hội ấy mà đánh. Nay nó đã lấy được Từ châu rồi, tướng sĩ thêm mạnh, ta chớ nên khinh động.

Viên Thiệu nói:

- Ðể ta nghĩ lại xem thế nào!

Rồi hỏi Huyền Ðức:

- Ðiền Phong khuyên ta cố thủ, nên chăng?

Huyền Ðức nói:

- Tào Tháo là đứa khi quân, nếu Minh công không đánh để giành lấy đại nghĩa, tôi e mất cơ hội?

Viên Thiệu khen phải, liền muốn hưng binh.

Ðiền Phong lại cản nữa.

Thiệu tức giận mắng:

- Bọn ngươi cứ khoe việc văn không kể gì đến việc võ. Ngươi làm cho ta mất việc đại nghĩa.

Ðiền Phong cứ cản mãi, Viên Thiệu nổi giận toan đem chém.

Huyền Ðức can rằng:

- Xin Minh công chớ nóng giận, làm hại mưu sĩ không hay.

Viên Thiệu liền truyền đem hạ ngục.

Thư Thọ thấy Ðiền Phong bị hạ ngục, liền về hội họp cả nhà cùng anh em họ hàng, rồi đem gia sản chia hết cho mọi người, dặn dò như vĩnh biệt:

- Tôi theo đại quân đi phen này, nếu thắng uy danh lừng lẫy, còn như bại ắt không có đất chôn.

Cả họ đều ứa nước mắt tiễn đưa.

Bấy giờ Viên Thiệu sai đại tướng Nhan Lương làm tiên phong đến đánh thành Bạch Mã.

Thư Thọ lật đật cản ngăn:

- Nhan Lương tánh không được rộng rãi, tuy có sức mạnh song gánh vác việc lớn một mình không được.

Viên Thiệu đáp:

- Ta biết tài của tướng ta lắm, ngươi làm sao biết được?

Quan Thái thú Ðông quận là Lưu Giêng hay được tin ấy liền sau người về Hứa Xương cấp báo với Tào Tháo.

Tào Tháo liền thương nghị hưng binh cự địch.

Quan Công vào trướng phủ thưa cùng Tào Tháo:

- Nghe Thừa Tướng khởi binh nên xin đi tiền bộ.

Tào Tháo nói:

- Tôi chưa dám phiền đến Tướng quân. Vậy lúc nào cần thì sẽ nhờ đến.

Quan Công liền lui về.

Tháo liền dẫn binh mười lăm vạn, chia ra làm ba đội kéo đi. Ði dọc đường lại gặp thơ của Lưu Giêng cấp báo liền liền. Tháo vội đem năm vạn quân đi trước đến thành Bạch Mã.

Khi đến nơi thấy tướng của Viên Thiệu là Nhan Lương bày binh bố trận, binh giáp đâu đó chỉnh tề.

Tào Tháo khen thầm, rồi hỏi:

- Hàng tướng sĩ có ai dám ra đánh với Nhan Lương chăng?

Tống Hiến bước tới xin đi, Tào Tháo mừng rỡ nói:

- Ngươi là đại tướng của Lữ Bố, nếu ra trận ắt thành công.

Tống Hiến lãnh mạng đề thương lên ngựa xông ra trước trận gặp Nhan Lương đánh chưa đầy hai hiệp, Nhan Lương đã chém Tống Hiến một đao rơi đầu xuống đất.

Quân chạy về phi báo, Tào Tháo thất kinh nói:

- Nhan Lương quả là một tay dũng tướng, lời đồn chẳng sai.

Ngụy Tục bước ra nói:

- Nó đã giết bạn của tôi, vậy xin cho tôi ra báo thù.

Tháo liền cho đi. Ngụy Tục lên ngựa xông ra trước trận.

Ðánh chưa đầy hai hiệp, Nhan Lương cầm đao nhắm ngay đầu Ngụy Tục xáng xuống.

Ngụy Tục đỡ không nổi nhào xuống ngựa chết.

Tào Tháo kinh hãi nói:

- Thật là dũng tướng đó.

Rồi quay lại hỏi các tướng:

- Còn ai dám ra trận nữa không?

Từ Hoảng bước tới xin đi. Tào Tháo nhận lời.

Từ Hoảng liền cầm thương lên ngựa xông ra.

Nhan Lương cũng chẳng thèm hỏi tên họ cứ việc cầm đao xông tới đánh.

Ðánh vừa được mười hiệp Từ Hoảng cũng không chịu nổi phải quày ngựa chạy tuốt vào thành.

Tào Tháo thấy thiệt luôn hai tướng trong lòng buồn bực, nói:

- Nếu có Nhan Lương cầm binh, e binh ta khó thắng được.

Trình Dục nói:

- Tôi xin tiến cử một người ắt trừ Nhan Lương được:

Tào Tháo hỏi ai, Trình Dục liền nói:

- Nếu không sai Quan Công đi thì chẳng ai dám đánh.

Tào Tháo nói:

- Người ấy có hứa là khi lập được công rồi sẽ đi, nay nếu sai người ấy ra trận mà thắng được, ắt người ấy không chịu ở.

Trình Dục lại nói:

- Huyền Ðức nếu còn ắt đầu Viên Thiệu. Ta sai Quan Công ra trận giết tướng của Viên Thiệu, thế nào Viên Thiệu cũng nghi mà giết Huyền Ðức.

Nếu Huyền Ðức không còn, sợ gì Quan Công đi nữa.

Tào Tháo khen phải vỗ tay cười, rồi liền cho người đi thỉnh Quan Công đến.

Quan Công tiếp được lệnh liền vào từ giã hai chị. Hai vị Phu nhân nói:

- Thúc thúc đi chuyến này, nhớ dò la tin tức Hoàng Thúc nhé!

Quan Công vâng dạ rồi lui ra, tay cầm Thanh Long đao, lên ngựa Xích Thố dẫn vài người tùy tùng thẳng đến thành Bạch Mã ra mắt Tào Tháo.

Tào Tháo nói:

- Nhan Lương giết luôn hai tướng, chẳng ai dám đánh nên phải mời Vân Trường đến đây bàn định.

Quan Công nói:

- Ðể tôi nhìn qua một chút xem sao.

Tháo truyền bày rượu thết đãi. Ðang uống, bỗng có tin báo Nhan Lương kéo quân ra thách đánh.

Tháo liền dẫn Quan Công lên núi để quan sát.

Tháo mời Quan Công cùng ngồi, các tướng đều đứng hai bên.

Tháo thấy Nhan Lương đã bày trận thế, cờ bay rợp trời, bào giáp rực rỡ, đao thương sáng loáng, người như rừng gươm, liền trỏ tay xuống bảo Quan Công:

- Tướng quân coi, binh mã Hà Bắc hùng tráng thế đấy!

Quan Công khẽ nghiêng mắt nói:

- Theo ý tôi thì đó cũng chỉ như loại thảo mộc có chi phải lo.

Tháo lại trỏ tay lần nữa nói:

- Người mặc áo vàng, cầm đao dừng ngựa dưới đám tàn lộng kia, chính là Nhan Lương đấy.

Quan Công đưa mắt nhìn qua một chút rồi bảo Tháo:

- Tôi xem Nhan Lương như đứa dựng nêu bán đầu vậy.

Tháo nói:

- Nó tài lắm đó, chớ có khinh thị.

Quan Công liền đứng dậy nói:

- Tôi tuy bất tài song cũng xin ra trận lấy đầu Nhan Lương đem về nạp cho Thừa Tướng.

Trương Liêu nói:

- Giữa chốn ba quân không nên nói đùa!

Quan Công hăng hái nhảy phóc lên ngựa chạy thẳng xuống núi, trợn đôi mắt phụng, dựng cặp mày tằm, vẹt dùa quân Hà Bắc dường như sóng ngã, gió tan.

Nhan Lương đang đứng dưới cây lọng, thấy Quan Công đến vừa muốn hỏi thì ngựa Xích Thố đã đến trước mặt rồi. Nhan Lương chưa kịp trở tay, Quan Công đưa lưỡi Thanh Long đao chém một đao, Nhan Lương ngã lăn xuống ngựa. Quan Công nhảy xuống đất, cắt lấy thủ cấp, treo dưới cổ ngựa, rồi lại phi thân lên yên, vung đao ra khỏi trận, dễ dàng như vào chỗ không người.

Binh tướng Hà Bắc sợ nhốn nháo cả lên, chưa đánh đã rối loạn.

Quân Tào thừa thế đánh tràn sang, chém giết tơi bời, cướp được lừa ngựa, khí giới vô số.

Quan Công phi ngựa lên núi, các tướng đều hết lời khen mừng.

Tào Tháo nói:

- Tướng quân thật là thần nhân đó.

Quan Công nói:

- Tôi đây đã thấm vào đâu. Em tôi là Trương Dực Ðức, nơi chốn trăm muôn binh sĩ, lấy đầu thượng tướng như thò tay vào túi lấy đồ.

Tào Tháo nghe nói thất kinh, liền day lại dặn các tướng sĩ:

- Nếu sau có gặp Trương Dức Ðức, chớ nên đánh với hắn.

Lại truyền mỗi người lấy viết biên nơi bâu áo cho nhớ.

Bấy giờ quân tàn bại của Nhan Lương bỏ chạy về giữa đường, gặp Viên Thiệu liền báo cáo:

- Bẩm Chúa công, có một dũng tướng mặt đỏ râu dài, cầm đạo đao cỡi ngựa xông vào trận, chém mất Nhan Tướng quân rồi!

Thiệu thất kinh hỏi:

- Kẻ nào thế?

Thư Thọ nói:

- Mặt đỏ râu dài, hẳn là Quan Vũ, em Huyền Ðức chứ ai? Thiệu đùng đùng nổi giận, trỏ mặt Huyền Ðức nói:

- Em người giết mất tướng yêu của ta, hẳn các ngươi đồng mưu với nhau rồi! Còn để ngươi làm gì nữa?

Mắng rồi thét đao phủ lôi Huyền Ðức ra chém!
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:00 pm

Hồi 26

Viên Bản Sơ hao binh tổn tướng
Quan Vân Trường treo ấn tìm anh


Viên Thiệu muốn chém thì Huyền Ðức ung dung nói :

- Em tôi thất lạc mải đâu, làm sao tôi biết ? Lại còn thiên hạ thiếu gì người mặt đỏ râu dài mà lại nhứt định buộc là em tôi ?

Viên Thiệu vốn tánh tình bất nhất nghe vậy lại trách Thơ Thọ :
- Nếu nghe ngươi, suýt nữa xử người vô tội rồi !
Bỗng có một tướng ra trước trướng mà rằng :

- Tôi là bạn thân Nhan Lương xin vì bạn mà báo thù .

Nhìn lại thì ra Văn Xú.
Viên Thiệu mừng rỡ, cấp cho mười ngàn binh sĩ ra thành. Ðồng thời, Viên Thiệu cũng cho binh sang qua sông Huỳnh Hà.

Huyền Ðức thưa :
- Tôi mang ơn Minh Công đã lâu, nay xin cho tôi đi nghe ngóng tin tức .
Viên Thiệu liền cho Huyền Ðức cùng Văn Xú tiến quân lên .

Huyền Ðức đi sau, Văn Xú mang đại đao lên ngựa đi trước khiêu chiến. Lúc đó Quan Công được Tào Tháo dâng biểu lên Vua phong chức Hớn Thọ Ðình Hầu, lại đúc ấn ban cho.

Quân vào báo Viên Thiệu lại sai đại tướng Văn Xú tới đánh nữa, binh mã đã vượt Huỳnh Hà rồi.

Tào Tháo liền truyền hậu quân thành tiền quân, tiền quân thành hậu quân mà đi tới phía Tây Hà.

Lữ Kiền lấy làm lạ sao Thừa Tướng lại cho lương thảo đi trước, trong lòng hồ nghi lắm. Hỏi thì Tào Tháo chỉ cười trừ.
Ði gần tới Giang Tân, nghe phía trên la hét ầm ầm. Hỏi thì quân bảo là đại quân của Văn Xú sắp tới nơi, và quân ở phía trước của Tào Tháo đang bị rối loạn.

Tháo truyền rút hết quân lên núi đất tạm lánh và hạ trại.

Khi Văn Xú tới , Tào Tháo lại bảo quân cứ cởi giáp tháo yên nghỉ ngơi !

Lữ Kiền dậm chân than trời, Tào Tháo bảo :

- Ngươi cứ yên, ta dùng mồi nhử giặc đó . Nói rồi nháy Tuân Du mà cười.

Quân Văn Xú tới, thấy xe lương thảo bỏ bừa bãi thì tan rã hàng ngũ mà thi nhau tranh cướp.

Lúc đó Tào Tháo mới nổi mật lệnh, bao nhiêu tinh binh mai phục đổ ra, chém giết quân Viên Thiệu không sao kể xiết !

Văn Xú đành phải chạy dài.

Tào Tháo nhìn thấy hỏi :

- Có ai ra bắt Văn Xú danh tướng Hà Bắc cho ta ?
Từ Quảng, Trương Liêu cùng xông ra, Văn Xú lấy cung bắn một mũi tên trúng vào chóp mũi Trương Liêu, lại bắn mũi nữa, con ngựa của Trương Liêu quỵ xuống. May có Từ Quảng chạy tới, Văn Xú đối địch luôn và đuổi Từ Quảng phải thua chạy, chợt một tướng mặt đỏ râu dài xuất hiện, chặn đường Văn Xú mà rằng . Tướng giặc chớ chạy !
Văn Xú quát mắng :

- Ngươi chờ xem ta trả thù cho Nhan Lương đây .

Nói rồi hai bên đánh vùi, hồi lâu Văn Xú không cự nổi Quan Công, toan chạy thì đã bị một nhát thanh long đao, đầu bay khỏi cổ .

Quân Hà Bắc phần bị giết, phần rớt xuống sông vô số .
Huyền Ðức lúc đó đi tới thì có quân báo :

- Lại tướng mặt đỏ râu dài giết mất Văn Xú rồi !

Huyền Ðức mừng thầm chạy tới nhìn xa xa thấy một tứớng chạy đi chạy lại như baỵ, lại có phất phới cờ hiệu Hớn Thọ Ðình Hầu Quan Vân Trường.

Huyền Ðức thầm tạ ơn trời đất là quả thực em mình vẫn còn sống .

Huyền Ðức định kêu gọi thì lại thấy quân Tào ào ào kéo tới nên phải lui về.
Quách Ðồ và Thẩm Phối về trình lại Viên Thiệu :

- Ðúng là Vân Trường vùa chém mất đại tướng Văn Xú .

Viên Thiệu lại hô lôi Huyền Ðức ra chém.

Huyền Ðức kêu oan biện bạch :

- Tào Tháo rất ghét tôi, thấy tôi ở với Minh Công nên sai Vân Trường ra giết Nhan Lương , Văn Xú để Minh Công nổi giận mà giết tôi. Riêng Vân Trường không được biết tôi ở đây vậy để tôi viết thư, thể nào em tôi cũng về với Minh Công.
Viên Thiệu cả mừng, rồi lui binh đóng tại Võ Dương, không đánh nữa.
Tào Tháo cũng mệt mỏi chỉ để Hạ Hầu Ðôn giữ Hải Khâu, còn mình thì lui về Hứa đô.

Sau đó Tào Tháo mới kể những mưu kế của mình cho Lữ Kiền biết, mọi người đều khen phục.
Tào Tháo mở tiệc đãi tướng sĩ thì lại có quân vào báo : tại Nhữ Nam, cướp bóc nổi dậy, Tào Hồng dẹp không nổi nên phải cho người về xin cúu viện.
Quan Công xin đi dẹp bọn cướp.
Tào Tháo nói :

- Tướng Quân cần nghỉ ngơi, việc này không dám phiền tới .

Quan Công lại thưa :

- Tôi ở không, e tôi sanh bịnh.

Tào Tháo lấy làm lạ, lại cho đi, truyền Vu Cấm , Nhạc Tấn theo làm Phó tướng .
Tuân Úc lại rỉ tai Tào Tháo :

- Vân Trường đang có ý tìm Lưu Bị , đừng nên cho y đi xa nhiều.

Tào Tháo bảo :
- Thắng trận này, ta không cho y đi nữa .
Còn Vân Trường tới Nhữ Nam thì quân sĩ bắt đuợc hai người tình nghi đưa tới.

Quan Công nhìn lại, thất kinh, thì ra một trong hai người là Tôn Càng.

Tôn Càng, kể chuyện lênh đênh trôi nổi, sau về với Lưu Tích, và hỏi vì sao Quan Công về với Tào Tháo ?

Quan Công cũng đem chuyện mình nói lại.

Tôn Càng tiếp :

- Tôi nghe Lưu Hoàng Thúc ở bên Viên Thiệu mà chưa có dịp sang tìm .

Quan Công nói :

- Nếu anh tôi ở bên Viên Thiệu thì tôi phải đi ngay. Hiềm vì mới giết một hai đại tướng của y , e rằng y không chịu .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:00 pm

Tôn Càng liền bảo :

- Vậy để tôi đi trước coi tình hình thế nào đã .

Quan Công bảo :

- Ðược thấy anh tôi thì muôn thác tôi cũng không ngại .

Tôn Càng đi ngay đêm hôm đó .

Hôm sau, Quan Công ra trận thì gặp Cung Ðỗ.

Quan Công hỏi vì sao mà bội phản triều đình ?

Cung Ðỗ trả lời :

- Ngươi mới là kẽ bội chúa, Huyền Ðức đang ở bên Viên Thiệu, sao ngươi lại theo Tào Tháo ?
Quan Công hươi đao tới, Cung Ðỗ lại chạy.

Chạy một quãng. Cung Ðỗ ngưng lại rồi nói :

- Ơn Chúa cũ ông chớ quên, mau tấn binh, tôi để lại Nhũ Nạm cho ông .

Nói xong, bỏ đi mất. Quan Công liền ào quân tới chiếm xong Châu Huyện, an dân rồi trở lại Hứa Xương.
Tào Tháo thăng thưởng và khao quân sĩ .
Sau đó Vân Trường về trình hai chị tin tức Huyền Ðức.

Hai chị mừng rỡ dặn Vân Trường phải hành động cho khéo.

Từ đó Quan Công đêm ngày lo kế thoát thân.

Chợt có Truơng Liêu tới nói :

- Nghe anh được tin của Hoàng Thúc, tôi xin có lời mừng .

Quan Công nói :

- Ðâu đã gặp mà mừng.

Truơng Liêu lại hỏi :

- Anh với Huyền Ðức và anh với tôi khác nhau ra sao ?

Quan Công nói :

- Anh với tôi là bậu bạn, Huyền Ðức với tôi là anh em, lại thêm tình tôi chúa nữa .

Liêu hỏi liệu Quan Công có sang Hà Bắc không ?

Quan Công đáp :
- Lời thưa với Thừa Tướng trước đã rõ ràng minh bạch rồi.
Trương Liêu về trình lại Tào Tháo, Tháo bảo không lo, vì đã có kế cầm chân Quan Công rồi .
Lúc đó có nguời vô trình có khách nhận là bạn cũ tới thăm.

Mời vô Quan Công chưa nhận được ra ai thì khách nói là bộ hạ của Viên Thiệu mang thư tới.

Người ấy là Trần Chấn, lấy thư của Huyền Ðức đưa ra.

Quan Công xem, cảm động khóc rồi nói :

- Chỉ vì em chưa biết anh ở đâu đó thôi chứ đâu dám quên nghĩa cũ !

Trần Chấn giục Quan Công nên đi sớm.

Quan Công đáp :

-Xưa tôi đường đường chính chính tới đây nay tôi đi cũng phải như vậy. Xin ông về thưa với anh tôi để tôi
đi từ giã Tào Tháo, sau đó đưa nhị tẩu của tôi qua ngay .

Trần Chấn lo :
- Nếu Tháo không cho đi thì sao ?

Quan Công đáp :

- Như vậy thì chết chớ không ở đây nữa .

Sau đó Quan Công viết thư cho Trần Chấn mang về .
Rồi sau đó Quan Công vào yết kiến Tào Tháo.

Tào Tháo hay tin, đã cho treo bảng 'Hồi tỵ' trước cổng để lánh mặt.

Quan Công một mặt cứ sai sắm sửa xe để phò nhị tẩu đi, một mặt niêm phong hết của cải vàng bạc ấn trả lại Tào Tháo. Sau mấy lần đến yết kiến Tháo đều gặp bảng Hồi ty.

Quan Công đành viết phong thư để lại và treo ấn Hán Thọ Ðình Hầu ngay trên cỗng, rồi dẫn vài tên quân cũ của mình mà theo xe hai chị.

Kẻ giữ cửa toan ngăn, thấy Quan Công lăm lăm cây thanh long đao nên phải bỏ cửa mà né, sau đó ra lệnh đẩy xe hai chị đi trước.
Nói về Tào Tháo còn đang đắc ý thì quân mang phong thư và ấn tín vào trình.

Tào Tháo thở dài :

- Quan Công đi mất rồi !
Lại có quân về báo Quan Công chỉ dắt có vài tên quân đi ra cửa Bắc.

Sau lại có quân về trình bao nhiêu của cải vàng bạc Quan Công niêm phong và để lại hết, cả các thị tỳ cho trước đây cũng chẳng mang theo người nào cả.
Ai nấy, người thì ngạc nhiên, người thì khen ngợi, duy có một tướng đứng lên xin đi bắt Quan Công , mọi người nhìn xem ai ; thì là Thái Dương.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:01 pm

Hồi 27

Qua ải, Quan Công chém sáu tướng
Ðưa chủ, Xích Thố lướt ngàn trùng


Thái Dương xưa nay thấy Quan Công được trọng đãi thì ghét lắm.
Tào Tháo nói :

- Không quên chúa cũ, đó là bậc trượng phu , các người nên lấy đó làm gương .
Trình Dục nói thêm :

- Ðược Quan Công thì Viên Thiệu như hùm thêm cánh , giết đi là phải .
Tháo nói :

- Ta đã hứa, không nên thất tín .

Lại quay sang Trương Liêu :

- Vân Trường chẳng ham vàng ham bạc, ta thật mến y . Vậy ngươi đi theo ta, gọi là tiễn va và tặng va chút lễ vật hầu va ghi nhớ lại sau này .

Nói rồi cùng Trương Liêu đi ngay.

Vân Trường đang đi , chợt nghe tiếng gọi :

- Xin hãy chậm lại .

Quay lại nhìn thì ra Trương Liêu, Quan Công liền bảo quân đẩy xe đi trước, còn mình hoành đao đứng lại hỏi :

- Văn Viễn có việc chi vậy ?
Trương Liêu nói :

- Thừa Tướng sắp tới để tiễn anh, anh nên đợi môt chút .

Quan Công nói :

- Thừa Tuớng mà mang thiết kỵ bắt tôi thì tôi cũng xin liều thác mà thôi !

Nói rồi, đứng trên cầu mà đợi .
Phút chốc, Tào Tháo cùng vài mươi quân kỵ đi tới , theo sau là Hứa Chữ, Từ Quảng, Vu Cấm, Lý Ðiển. Tháo ra lệnh cho chư tướng dừng lại, Quan Công thấy không ai mang theo khí giới thì mới an tâm.

Tào Tháo hỏi han :

- Vân Trường sao gấp lắm vậy ?
Quan Công nghiêng mình thi lễ mà rằng :
- Tôi đã có trình Thừa Tướng trước rồi , nay anh tôi ở Hà Bắc nên tôi xin đi gấp. Dám mong Thừa Tướng nhớ lại lời hứa khi xưa .
Tào Tháo nói :

- Ta muốn thủ tín với thiên hạ, lẽ nào quên lời đã hứa. Tuy nhiên ngại tướng quân dọc đường thiếu thốn nên có chút lộ phí tiễn hành .

Nói rồi cho tùy tướng dâng vàng bạc.

Quan Công thưa :
- Cảm nghĩa bấy lâu vẫn còn đủ dùng, xin Thừa Tướng lưu lại mà khao tướng sĩ .
Tháo lại nói :
- Thì chấp chi chút vật mọn so với công lao to lớn bấy lâu !
Quan Công thưa :

- Có chút công khó nhọc , không đáng Thừa Tướng quan tâm .

Tào Tháo nghĩ rồi nói :

- Ta giận mình phúc bạc không cầm được Tướng quân lại. Thôi thì có chiếc cẩm bào xin tặng Tướng quân làm vật lưu niệm vậy .

Nói rồi sai tướng đệ áo lên, Quan Công vẫn còn ngại sanh biến nên cứ ở trên lưng ngựa lấy thanh long
đao vích áo lên đặt ngang trên mình ngựa, rồi nghiêng mình tạ từ Tào Tháo : Ðội ơn Thừa Tướng, tôi chẳng dám quên .

Tạ xong, giục ngựa nhắm hướng Bắc mà đi tới.

Các tướng giận nói :
- Vân Trường vô lễ , sao không bắt lại ?

Tào Tháo bảo :
- Người đó một mình, chúng ta mấy chục người , có đề phòng là việc tự nhiên. Còn điều ta đã hứa thì phải giữ.

Nói rồi cũng ra về.
Quan Công đi lên, chẳng thấy xe nhị tẩu đâu, bỗng có người trên núi chạy xuống , cổ ngựa có đeo một thủ cấp, đến trước Quan Công mà thưa :

- Tôi là Liêu Hóa từ nhỏ bị lưu lạc phải cướp giết mà sinh sống , nay đồng đảng của tôi bắt được hai vị phu nhơn, sau mới hay là gia quyến của Lưu Hoàng Thúc. Tôi hối hận, chém đầu nó để tạ tội .

Nói rồi đưa Quan Công lên núi và đẩy xe hai vị phu nhơn ra trả.

Quan Công vòng tay xin hai chị miễn thứ.
Hai phu nhơn nói :

- Nếu chẳng có Liêu Hóa, at chúng tôi đã bị nhục rồi .

Quan Cộng nghe nói lạy tạ Liêu Hóa .

Liêu Hóa có ý đem lâu la đi theo.

Quan Công nghĩ là cho dư đảng giặc Huỳnh Cân đi theo cũng bất tiện nên kiếm lời từ chối khéo .
Quan Công lại phò nhị tẩu mà đi. Trời tối, vô xóm hỏi thăm một nhà để xin tạm nghỉ.

Ông chủ nhà hỏi thăm danh tính , Quan Công nói thực. Ông già mừng rỡ và truyền đặt tiệc thết .

Lại khiến vợ con mời hai vị phu nhơn vào nhà trong rồi nói :

- Tôi là Hồ Hoa, có con là Hồ Bang làm bộ hạ với Viên Thục, Thái Thú Vĩnh Dương . Tôi gửi một
bức thư nhờ Tướng Quân đưa cho nó thì tôi cảm ơn vô cùng.

Quan Công lãnh thư rồi nghỉ. Rạng hôm sau lại phò hai chị lên đường.
Tới ải Ðông Lãnh, tướng trấn nhậm là Khổng Tú ra ngoài thành đón.

Quan Công xuống ngựa đáp lễ.

Khổng Tú hỏi thăm đi đâu.

Quan Công nói đi Hà Bắc để tìm anh.
Khổng Tú nói :

- Viên Thiệu là thù địch, chẳng lẽ Thừa Tướng để Tướng quân sang đó hay sao?

Quan Công đáp :

- Ðúng vậy, Thừa Tướng đã hứa với tôi rồi mà .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:02 pm

Khổng Tú lại nói :

- Vậy xin cho tôi xem văn bảng .

Quan Công nói :
- Vì vội đi không kịp xin văn bằng.

Khổng Tú lập tức trở vào thành nai nịt rồi nhóm binh sĩ trở lại ngoài thành mà bảo Quan Công :

- Không có văn bằng ta không để cho đi, vậy ngươi dám qua thành không ?

Quan Công liền hươi thanh long đao đánh ngay.

Khổng Tú đánh đỡ không lại giây lát đã bị đầu rơi xuống đất.

Sau đó, Quan Công lại phò nhị tẩu đến Lạc Dương, quân vào báo tướng giữ ải là Hàng Phước hay .
Hàng Phước nhóm thủ hạ lại thương nghị .
Mạnh Ðang nói :

- Sức như Văn Xú còn thua, huống hồ chúng ta , vậy phải dùng mưu. Tôi xin ra đánh rồi giả thua chạy. Tướng quân dùng cung mà lén bắn thì hạ được nó .

Bàn xong, Hàng Phước dẫn Mạnh Ðang ra chặn đường Quan Công để hỏi văn bằng.
Quan Công nói đi vội nên không có.

Hàng Phước bảo vậy thì phải quay trở lại.
Quan Công nói :

- Khổng Tú ngăn ta nên bị hại, nguoi cũng muốn ngăn sao ?

Hàng Phước liền hô chư tướng ra đánh, tức thì Mạnh Ðang ra đối địch, được ba hiệp, liền bỏ chạy. Nào hay ngựa Xích Thố phi như bay , mưu hay chưa thấy đâu đã thấy một loáng đao, Mạnh Ðang chết đứt làm hai đoạn.

Hàng Phước núp ở cỗng thành bắn ra một mũi tên , trúng cánh tay trái Quan Công.

Quan Công cắn tên giựt ra, máu chảy dầm dề, rồi đó Quan Công giục ngựa lại đánh Hàng Phước.

Phước né không kịp, bị ngay một đao chết không kịp trối.
Rồi Quan Công lại tiếp tục phò nhị tẩu tới ải Nghi Thủy.

Tướng giử ải là Biện Hỷ, cũng là dư đảng Huỳnh Cân ngày trước, nghĩ kế mai phục giáp binh ở Trấn Quốc Tự để hại Quan Công.

Bày xong kế Biện Hỷ ra nghênh đón Quan Công.

Quan Công kể việc chém Khổng Tá, Hàng Phước cho Biện Hỷ nghe.

Biện Hỷ làm ra vẻ cảm thông rồi nói :

- Sau này, tôi sẽ thưa lại để Thừa Tướng rõ.

Nói xong mời Quan Công vào chùa mà thết đãi cơm chay. Trong chùa có Phổ Tịnh Thiền Sư, người cùng làng với Quan Công, hay biết mưu kế Biện Hỷ liền nói nhỏ cho Quan Công rõ.

Quan Công liền khiến quân tâm phúc cầm khí giới theo luôn bên mình.

Ðang ăn uống, bỗng Biện Hỷ làm ám hiệu, Quan Công liền hỏi :

- Tướng quân mưu hại ta chăng ?

Biện Hỷ cứ hô tả hữu xông tới.

Quan Công vung gươm chém chết hết.

Biện Hỷ bỏ chạy quanh phương trượng cũng bị Quan Công chém một nhát chết.
Xong rồi, Quan Công vào tìm Phổ Tịnh tạ ơn .

Phổ Tịnh nói :

- Tôi cũng bỏ chùa này mà đi vân du, ngày sau có dịp, ta lại gặp nhau .

Rồi Quan Công lại phò hai chị qua Vĩnh Dương.

Thái Thú Vĩnh Dương là Vương Thực là suôi gia với Hàng Phước, nay mưu để trả thù , nên sai dọn quán dịch tử tế, rồi đích thân ra nghênh tiếp Quan Công mà nói rằng :
- Nghe đại danh bấy lâu, nay mới được gặp, thật là vạn hạnh kính mời Tướng Quân ở lại nơi quán dịch nghỉ ngơi.
Quan Công cảm tạ, thỉnh hai chị đi trước, còn mình theo sau.

Nghĩ ngơi ở quán dịch xong, Vương Thực lại mời Quan Công đi phó yến.
Quan Công kiếu không đi, Vương Thực liền cho quân mang ruợu thịt đến tận nơi thết đãi, mặt khác, Vương Thực ra lệnh cho Hồ Bang lén chất củi , đồ dẫn lửa sau quán dịch chờ sang canh ba thì đốt.

Hồ Bang được lệnh nghĩ thầm :

- Bấy lâu nghe danh Quan Công mà chưa biết mặt . Nghĩ rồi lén lại gần chỗ Quan Công đang xem sách mà ngó.

Nghe tiếng động Quan Công hỏi ai ?

Hồ Bang thi lễ rồi nói :

- Tôi là Hồ Bang tòng sự tại huyện này !

Quan Công liền hỏi :

- Có phải con của Hồ Hoa không ?

Hồ Bang thưa phải, Quan Công liền trao cho thư của Hồ Hoa.

Ðọc xong Hồ Bang thất kinh nghĩ thầm : suýt nữa ta hại người có nghĩa khí rồi !

Nghĩ rồi mách lại tất cả đầu đuôi âm mưu của Vương Thực cho Quan Công rõ.

Quan Công cảm ơn, rồi mời hai chị đi trước, mình cũng nai nịt theo sau.

Hồ Bang lại nói cửa thành đã mở, xin đi ngay kẻo có hại.

Quan Công nghe lời đi gấp, giây lát quay lại thấy quán dịch đã bị lửa cháy ngất trời.
Chợt một đạo binh theo tới, đi đầu chính là Vương Thục.

Vương Thực kêu :

- Quan Công chớ chạy, có ta bắt ngươi đây !

Vương Thực nói rồi xông tới chém, Quan Công đón đỡ, chỉ một đao, Vương Thực đã bị bay đầu.

Dọc đường, Quan Công thầm cảm tạ Hồ Bang.
Tới Hượt Châu, quân vào báo cho Lưu Diên hay, Lưu Diên ra thành nghinh đón.

Quan Công thi lễ mà rằng :

- Từ khi cách biệt nhau quan Thái Thú vẫn đặng mạnh chớ !

Lưu Diên cảm ơn rồi hỏi :
- Chẳng hay ngài đi đâu ?
Quan Công đáp :
- Tôi từ giã Thừa Tướng để đi tìm anh tôi.
Lưu Diên lại hỏi :

- Huyền Thúc đang ở bên Viên Thiệu mà Viên Thiệu là kẻ thù, sao Thừa Tướng lại cho anh đi ?
Quan Công bảo đã có lời giao ước trước.

Lưu Diên lại nói :
- Bộ hạ của Hạ Hầu Ðôn là Trần Kỳ đang giữ ải Huỳnh Hà, e rằng không cho anh đi đâu.

Quan Công nghe xong, cứ đẩy xe đi tới.
Tới bến đò Huỳnh Hà thì Trần Kỳ tới hỏi :

- Ai đó ?

Quan Công đáp :
~Tôi là Quan Công từ giã Thừa tướng đi tìm anh tôi .

Trần Kỳ hỏi có văn bằng gì không, Quan Công đáp đi vội nên không có.

Trần Kỳ bảo :
- Không có văn bằng thì không qua đặng .

Quan Công nói :

- Ngươi không nghe ta giết các tướng mà qua ải rồi sao ?

Trần Kỳ đáp :

- Gặp ta thì ngươi không làm khó được đâu , nói rồi xông tới đánh.

Quan Công vung một đao, Trần Kỳ đã rụng đầu xuống đất.

Liền đó Quan Công lấy thuyền, mời hai chị qua sông.

Khỏi Huỳnh Hà thì tới phần đất của Viên Thiệu.

Tính từ Hứa đô tới đây Quan Công đã phải vượt qua năm cửa ải và giết mất sáu tướng của Tào Tháo. .Nghĩ tới đó thì Quan Công ngậm ngùi không vui, sau lại tự bảo mình đâu muốn thế, chẳng qua là vì bó buộc mà thôi.
Còn đang suy đi nghĩ lại thì có một người phi ngựa tới.

Quan Công vội nhìn xem thì ra là Tôn Càng.

Tôn Càng kể :

- Hiện Lưu Tích đã chiếm đoạt đất Nhũ Nam , tôi phải đi qua Hà Bắc để cùng Viên Thiệu bàn kế phá Tào. Nào ngờ tới nơi mới biết nội bộ bên Viên Thiệu thiệt là lủng củng, ai cũng nghi kỵ lẫn nhau, quân sĩ trở thành chểnh mảng. Vì vậy Huyền Ðức đã bỏ Viên Thiệu mà qua Nhữ Nam, người e tướng quân về với Viên Thiệu cho nên sai tôi đón chờ Tuớng quân ở đây .

Quan Công khiến Tôn Càng ra , mắt hai vị phu nhơn, Tôn Càng lại kể chuyện đã mấy lần Viên Thiệu toan giết Huyền Ðức, hai Phu nhơn nghe xong đều khóc lóc.
Quan Công nghe theo lời chỉ dẫn của Tôn Càng liền quay xe hai chị đi về hướng Nhữ Nam.

Chợt bụi bay mù trời một đoàn hùng binh kéo tới, đi đầu chính là đại tướng Hạ Hầu Ðôn.
Hạ Hầu Ðôn vừa tới đã kêu lớn :

- Vân Trường đừng chạy nữa , có Ðôn tới bắt ngươi đây !
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:03 pm

Hồi 28

Chém Thái Dương, anh em đoàn tụ,
Ðến Cổ Thành, tôi chúa an vui


Hạ Hầu Ðôn dẫn năm trăm quân kỵ chạy tới và nói :

- Thừa lệnh Thừa Tướng, ta trấn giữ nơi đây, làm sao ngươi lại xông pha chém giết thủ hạ của ta như vậy ?

Nói rồi xông lại đánh với Quan Công.
Chợt có người mang chiếu của Tào Tháo tới, kêu lớn :

- Chớ giao chiến với Vân Trường nữa !

Rồi người đó mở chiếu đọc :

- Thừa Tướng kính mến tấm lòng trung nghĩa của Vân Trường, lại e dọc đường bị ngăn cản nên có chiếu này truyền tướng quân thâu binh .
Hạ Hầu Ðôn hỏi :

- Vậy chớ chuyện qua ải chém tướng, Thừa Tướng đã rõ chưa ?

Người ấy đáp chưa.
Tức thời Hạ Hầu Ðôn nói :

- Vậy ta phải bắt Vân Trường mới được !

Nói rồi lại xông vào, Quan Công cũng nổi giận nạt rằng :

- Dễ ta sợ ngươi sao !

Hai người lại đánh vùi, được ba hiệp có một tướng phi ngựa như bay tới.

Hai bên nhìn lại xem ai, thì ra Trương Liêu.

Trương Liêu kêu Hạ Hầu Ðôn mà rằng :

- Thừa Tướng được báo cáo việc Quan Công chém sáu tướng rồi , nhưng vì có lời giao ước, lại vì cảm nghĩa, nên Thừa Tướng truyền cho Tướng quân phải bãi binh .
Hạ Hầu Ðôn nói :

- Trần Kỳ là cháu Thái Dương, vậy nói làm sao ?

Trương Liêu nói :
- Anh để tôi khuyên giải chắc Thái Dương sẽ nguôi.

Hạ Hầu Ðôn đành phải lui binh .
Trương Liêu hỏi Quan Công nay định đi đâu.

Quan Công đáp :
- Huyền Ðức hiện không ở với Viên Thiệu nữa nên tôi đang đi tìm.

Trương Liêu khuyên nếu vậy hãy trở lại với Tào Tháo đã.

Vân Trường đáp :
- Lẽ nào có thể như vậy được nữa. Sau đó hai bên giã từ nhau.
Quan Công đi hồi lâu, gặp cơn mưa rất lớn nên phải xin vào một nhà gần đó tá túc.

Một ông già ra nghênh tiếp và nói :

- Tôi là Quách Thường, nghe đại danh đã lâu . Nói xong sai dọn cơm nước tử tế khoản đăi, lại mời hai phu nhơn an nghỉ trong hậu đường, còn Vân Trường và Tôn Càng mời nghỉ ở nhà ngoài.
Bỗng có một thanh niên đi ngang qua, Quách Thường buồn rầu nói :

- Ðó là con tôi, mà tánh tình du đảng, ngày ngày giao du với bọn thảo khấu, thiệt là vô phước cho nhà tôi . Quan Công cũng buồn lòng dùm.
Canh ba đêm đó, có tiếng người la ngựa hí.

Quan Công, Tôn Càng vội cầm gươm ra xem thì thay dưới dất có một người dãy dụa, còn đám gia binh đang đánh nhau với một toán người . Thì ra con Quách Thường đem người tới trộm ngựa, bị ngựa đá nên nằm lăn ra đó .
Quách Thường cũng chạy tới, rầy la con không ngớt và xin lỗi Quan Công.

Quân cướp lui rồi, sáng hôm sau, Quan Công từ giã Quách Thường cùng Tôn Càng phò hai chị lên đường .
Ði được hai mươi dặm, chợt gặp một tốp quân sĩ mấy trăm người có hai tướng dẫn đầu, một mặc chiến bào, lại có con Quách Thường đi theo .
Tướng mặc chiến bào nói :

- Muốn đi thì để con ngựa Xích Thố lại cho ta .

Quan Công hỏi :

- Ngươi là ai mà hống hách làm vậy ?
Tướng kia đáp :

- Ta là bộ hạ Trương Giác tức Ngươn Thìệu đây .
Quan Công lại bảo :

- Ngươi theo Trương Giác mà không biết Lưu , Quan , Trương là ai ?

Ngươn Thiệu đáp :

- Ta vẫn nghe tả người mà chưa gặp bao giờ .

Quan Công tức thì mở túi râu ra, tướng kia liền xuống ngựa mà rằng :

- Tôi lở xúc phạm đại nhân dám xin tha thứ .

Quan Công hỏi :

- Làm sao mà ngươi nghe danh ta ?

Người ấy đáp :
~Trên núi Ngọa Ngưu San có một người quê ở Quảng Tây, tên là Châu Thương sức mạnh phi thường cứ nhắc đến ngài luôn nên tôi mới biết .
Quan Công nói :

- Chốn lục lâm chẳng phải là nơi nương thân của hào kiệt, sao chẳng về theo ta .

Người kia đáp xin vâng, thì đàng xa một người đen thui phi ngựa như gió tới dẫn theo hàng ngàn lâu la , thấy Quan Công thì quì xuống mà rằng :

- Tôi nghe oai danh tướng công bấy lâu, những mong được theo phò tá, ngặt vì nương tựa chốn sơn trại bấy lâu, e tướng công không thâu dụng; may mà được gặp tướng công nơi đây dám xin lượng tình mà cho tôi đi theo hầu là may lắm .

Quan Công hỏi han tên họ .
Người kia trình tên là Châu Thương.

Quan Công cảm tấm lòng thành khẩn mà cho đi theo .
Lúc đó Cam phu nhân mới nói :

- Thúc thúc vì chị em tôi mà một mình chịu khó , lúc trước Liêu Hóa có xin theo mà không cho, nay lại cho Châu Thương, dù sao mọi việc chúng tôi cũng hoàn toàn xin nghe theo thúc thúc hết ?

Quan Công quay lại bảo Châu Thương :

- Chẳng phải ta vô tình, tuy nhiên mọi việc cần được các tẩu tẩu của ta chấp thuận đã. Vậy ngươi hãy tạm trở lại núi, chờ ta kiếm được anh ta rồi hãy hay.

Châu Thương lại năn nỉ :

- Thì xin cho tôi theo một mình vậy, bao nhiêu lâu la xin để lại cho Nguơn Thiệu hết .

Quan Công trình lại hai chị, hai chị bằng lòng, thế là Châu Thương theo Quan Công mà đi.
Dọc đường , Châu Thương cho biết có một ngôi Cổ Thành; cách đây vài tháng có người xưng là Trương Phi chiếm cứ, hiện có hơn bốn ngàn người ngựa.

Quan Công mừng rỡ mà rằng :

- Từ khi lạc lõng ở Từ Châu, ta chẳng rõ em ta ở đâu, nay có tin này, thiệt là Trời run rủi .

Bèn cho Tôn Càng đi thông báo Trương Phi mau xuống để đón tiếp hai chị.
Nguyên Trương Phi trước đó có đến Tri Huyện Cổ Thành mượn lương, viên này không cho, Trương Phi giết luôn rồi đoạt Cổ Thành.
Ngày kia đang còn ngồi toan tính thì có quân báo Tôn Càng tới.

Trương Phi vội ra đón.

Tôn Càng kể chuyện Quan Công phò nhị tẩu rồi giục Trương Phi ra nghênh đón.

Trương Phi tức thời lên ngựa mà đi tay còn cầm lăm lăm cây thương.

Tôn Càng chẳng hiễu ra sao cả.

Quan Công thấy Trương Phi thì đưa đao cho Châu Thương giữ rồi giục ngựa bước tới, mừng mừng rỡ rỡ :

- Hiền đệ mau mở cửa thành đón hai chị vào.

Chỉ thấy Trương Phi mắt trợn tròn, râu đứng thẳng như râu cọp đằng đằng sát khí nạt rằng :

- Ngươi gạt huynh trưởng, đầu Tào Tháo lãnh ấn công hầu nay lại tới gạt ta nữa chăng ?
Quan Công vội nói :

- Khoan đã em. Việc ấy khá dài, xin hãy đón nhị tẩu vào thành rồi nhị tẩu sẽ kể cho em nghe .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:04 pm

Lúc đó, hai vị phu nhân vừa kịp nghe thấy vội vén rèm xe mà nói :
- Bớ tam thúc, làm gì vậy ?
Trương Phi liền thưa :

- Bây giờ thì hai chị hết ngại rồi, để em giết thằng giặc này xong rồi rước hai chị nhập thành .

Nhị vị phu nhân lại hết lời năn nỉ :

- Trước đây ở bên Tào Tháo là ở đỡ để nghe tin Hoàng Thúc. Nay biết tin thì đi ngay, tạm thúc chớ nghi ngờ gì .

Quan Công cũng nói theo :

- Sao em lại ngờ oan cho anh ?
Chợt đàng sau Quan Công, có một đám binh mã kéo hiệu cờ Tào Tháo đi tới.

Trương Phi hét lên :

- Ðúng là mi tới định bắt ta đây !
Quan Công liền nói :

- Hiền đệ chờ ta đón đánh tướng kia sẽ rõ hư thực .

Trương Phi tức thời lên thành quan sát.

Tướng vừa tới là Thái Dương trông thấy Quan Công thì cả giận mắng ngay :

- Mi giết cháu ta là Trần Kỳ nay ta đến đây bắt mi đền mạng .

Nói rồi hươi thương xông vào chém .

Quan Công cũng giục ngựa quất thanh long đao một nhát, đầu Thái Dương đã rụng xuống đất.

Trương Phi khi đó mới tin lòng Quan Công, mở rộng cỗng thành đón hai chị và Quan Công
vào . Chợt có quân báo cáo có người phi ngựa tới rất gấp. Nhìn ra thì là Mê Trước và Mê Phương.

Mê Trước nói :

- Từ ngày thất lạc ở Từ Châu, chẳng nghe tin tức gì . May bửa trước có nhóm thương khách cho biết Tướng Quân ở Cổ Thành nên vội tìm lại .

Nói xong hai người ra mắt nhị vị Phu nhơn và Vân Trường.

Lúc đó anh em mới ngõ tâm sự cùng nhau, mọi điều thông cảm, ai nấy đều rơi lụy.
Ngày sau, Vân Trường bảo Trương Phi bảo vệ cho hai chị ở Cổ Thành, còn mình cùng Tôn Càng đi nghe ngóng tin Huyền Ðức ở Nhữ Nam.

Tới Nhữ Nam thì Lưu Tích cho hay vì ở đây binh lương quá ít nên Huyền Ðức lại trở về Hà Bắc rồi.

Quan Công nghe xong, lấy làm buồn rầu, Tôn Càng đề nghị cùng sang Hà Bắc bên Viên Thiệu xem sao.
Hai người lật đật trở lại Cổ Thành báo tin, Trương Phi cũng đòi đi theo sang Hà Bắc.

Vân Trường nói :
- Cái thành này rất quí, nó là chỗ an thân cho ta, em phải kiên thủ mà chờ đợi tin ta. Sau Quan Công ra lịnh cho Châu Thương về chiêu binh mã nơi Bùi Nguơn Thiệu, sau rồi ra đường lớn mà chờ.
Châu Thương y lịnh.

Quan Công liền cùng Tôn Càng qua Hà Bắc, Tôn Càng xin đi trước một mình nghe ngóng.

Quan Công đồng ý.

Tôn Càng đi rồi, Quan Công lững thững bước tới một túp nhà tranh, có ông già bước ra chào hỏi.

Quan Công kể qua công việc của mình.
Ông già nói :

- Tôi là Quan Ðịnh, có hai con đứa lớn học văn, đứa nhỏ học võ, tôi muốn cho đứa nhỏ theo hầu ngài có đặng chăng ?
Quan Công hỏi bao nhiêu tuổi.

Quan Ðịnh thưa lên mười.

Quan Công bảo :

- Tôi chưa có con, vậy tôi nhận cháu làm nghĩa tử được không ?
Quan Ðịnh mừng rỡ kêu Quan Bình ra lạy Quan Công làm cha, sau đó Quan Ðịnh lưu Quan Công ở lại.


Nói về Tôn Càng ra mắt Huyền Ðức.
Huyền Ðức nói :

- Giảng Ung cũng có nơi đây, vậy để kêu va cùng thương nghị.

Giảng Ung tới, Huyền Ðức hỏi mưu chước để thoát thân.
Giảng Ung nói :

- Mai Ngài vô xin Viên Thiệu cho qua Kinh Châu để bàn cùng Lưu Biễu việc đánh Tào, thế nào y cũng cho đi . Huyền Ðức lại mời Giảng Ung cùng đi .

Ung nói :
- Ngài chớ lo, tôi sẽ có cách.
Hôm sau Huyền Ðức cứ y như vậy vào trình Viên Thiệu.

Viên Thiệu nói :

- Trước đây tôi đã cho ông qua đó một lần mà Lưu Biễu đâu có chịu xuất quân .

Huyền Ðức thưa :

- Tôi sẽ lấy tình đồng tông mà nói khéo, chắc lần nầy Kiển Thăng sẽ chịu .

Viên Thiệu liền ưng thuận cho đi cùng với Tôn Càng.

Lúc đó Viên Thiệu lại nói thêm :

- Nghe tin Vân Trường sắp qua Hà Bắc. Ta giận vụ Nhan Lương , Văn Xú lắm phen nầy không thể tha y được .

Huyền Ðức nói :

- Minh Công mà được Vân Trường còn gấp bội lần Nhan Lương , Văn Xú nữa !

Viên Thiệu liền cười mà rằng :

- Nếu vậy, ông hãy gọi va lại đây .

Huyền Ðức xin vâng.

Khi Huyền Ðức sắp đi thì Giảng Ung đến thưa với Viên Thiệu :
- Minh Công cho tôi đi theo canh chừng Huyền Ðức.
Viên Thiệu mừng lắm, y lời.
Huyền Ðức ra khỏi Hà Bắc liền cho Tôn Càng đi đón Quan Công.
Quan Công liền dắt Quan Bình vào ra mắt.

Anh em gặp nhau nỗi mừng không sao kể xiết.

Quan Bình được gọi Huyền Ðức là bác. Sau đó Quan Công theo đường lớn tới Ngọa Ngưu San.
Tới nơi thì thấy Châu Thương dẫn vài tên quân bị thương mách rằng có một tướng mặt mũi khôi ngô và mạnh lắm đánh chết Nguơn Thiệu và chiếm luôn san trại. Tôi đánh với y cũng không lại .

Quan Công hỏi :

- Tướng đó tên chi ?

Châu Thương đáp không biết, chỉ biết dung mạo đẹp đẽ lắm.

Quan Công liền cùng Huyền Ðức đi tới chân núi.

Châu Thương liền đứng ra kêu lên núi mà mắng.

Lập tức từ trên núi, một tướng xách thương phi ngựa xuống.

Huyền Ðức nhìn ra Triệu Tử Long liền kêu lên :

- Tử Long, có ta đến tìm đây !

Tử Long liền xuống ngựa quì ở bên đường.

Huyền Ðức cùng Quan Công đều xuống ngựa mà mừng nhau.

Tử Long kể là muốn tìm Huyền Ðức ở bên Viên Thiệu, ngặt vì có vài thù hiềm xa xưa với Viên Thiệu nên chưa đi. Nay gặp Sứ Quân ở đây tôi nguyện theo phò tá .

Rồi đó Tử Long cho đốt hết san trại, kéo lâu la theo Huyền Ðức mà về Cổ Thành.

Tới nơi hai vị phu nhơn, Trương Phi, Mê Phương, Mê Trước đều ra nghinh đón.

Huyền Ðức gặp lại gia quyến thì vô cùng mừng rỡ, rồi đó anh em cho làm một tiệc lớn mừng ngày đoàn viên.

Kiểm điểm quân sĩ cũng được vài ngàn.

Huyền Ðức bèn bàn việc bỏ Cổ Thành qua Nhữ Nam chiêu binh mãi mã mà lo việc lớn.
Về Phần Viên Thiệu thấy Huyền Ðức không về thì muốn hưng binh qua Nhữ-Nam.

Quách Bỗ nói :

- Nay bên Giang Ðông , Tôn Sách oai danh lừng lẫy, nên hiệp với va trước thì có lợi hơn .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:06 pm

Hồi 29

Tôn Sách bất bình giết Vu Kiết
Tôn Quyền nối nghiệp trấn Giang Ðông


Nói về Tôn Sách binh ròng tướng mạnh trấn giữ một cõi Giang Ðông .

Tào Tháo nghe tin , buột miệng than rằng :

- Sư tử con ai ngờ nay lại lớn mạnh thế . Nghĩ rồi có ý đem em gái gả cho Tôn Sách.

Tôn Sách lúc đó dâng biễu về xin chức Ðại Tư Mã , nhưng trước đã bị Tào Tháo chối từ nên hãy còn giận, toan cử binh đánh Tào .

Thái Thú Ngô Quận là Hứa Công liền báo cáo cho Tào Tháo hay, nào ngờ sứ giả lại bị binh Tôn Sách bắt được .

Tôn Sách mời Hứa Công đến , ném thư vào mặt và mắng là đo phản phúc. Xong hô quân chém tức thì.

Thủ hạ Hứa Công có ba người từ đó thề báo thù cho chủ.

Một buổi kia, Tôn Sách đi săn hươu, bị một bọn ba tên mai phục bắn một mũi tên vào gò má.

Tôn Sách rút được tên ra rồi xông lại chém hết bọn kia, quân sĩ xem mặt biết là bọn thủ hạ của Hứa Công .

Tôn Sách về, có học trò của Hoa Ðà tới chữa bịnh.

Thầy thuốc nói mũi tên có tẩm thuốc độc, phải tĩnh dưỡng lâu ngày mới khỏi. Còn nếu cứ tức giận thì khó mà qua khỏi.

Tôn Sách bình sinh làm gì là muốn làm ngay, nay nghe vậy thì bực lắm.

Lúc đó lai có Trương Huyền ở Hứa đô về kể lại bên đó ai cũng khiếp oai Tôn Sách , duy có Quách Gia là không phục.

Tôn Sách hỏi không phục là thế nào ?

Huyền thưa :

- Quách Gia bảo Chúa Công hay nóng nảy khinh việc nhỏ nên không chịu phòng ngừa, ít mưu kế, chỉ là kẻ thất phu hữu dũng vô mưu.

Tôn Sách nghe vậy hét to lên :

- Nó dám khinh miệt ta như vậy, ta phải đi lấy đầu nó mới xong .

Tướng sĩ vội can :

- Thầy thuốc dặn phải tỉnh dưỡng. Chúa Công làm vậy e có hại đó .

Kế đó lạị có Trần Chấn tới, dâng thư của Viên Thiệu muốn hiệp lực đánh Tào.

Tôn Sách liền họp tướng sĩ bàn chuyện xuất quân.

Trong lúc đang bàn bạc, bỗng thấy mọi người rỉ tai nói nhỏ với nhau rồi lần lượt xuống lầu.

Tôn Sách hỏi có việc gì vậy thì tả hữu thưa vì có Vu Kiết chân nhân đi qua nên mọi người xuống lạy mừng.

Tôn Sách liền tựa lan can nhìn xuống, thấy một đạo sĩ mặc áo choàng trắng, xách cây gậy đứng bên đường, còn mọi người thì thi nhau đốt hương quì lạy.

Tôn Sách bất bình nạt lớn :

- Loài yêu đạo mê hoặc nhân dân .

Rồi truyền quân giải Vu Kiết tới .

Tôn Sách mắng Vu Kiết :

- Mi dùng tà đạo mê hoặc lòng dân, tội đáng chết !

Vu Kiết nói :

- Bần đạo hái thuốc, chữa trị cho dân, lễ vật không lấy, sao lại bảo làm mê hoặc ?

Tôn Sách hỏi lại :

- Không lấy của dân, vậy chớ áo mặc đó ở đâu ra ?

Nói rồi toan chém. Các quan hết lòng can gián, Tôn Sách truyền hãy giam Vu Kiết vào ngục.

Sau đó Tôn Sách về dinh, mẹ là Ngô Thái Phu nhơn bảo rằng :

- Mẹ nghe nói con cầm tù Vu Kiết. Vị đó được coi như thần nhân giáng hạ, chữa bệnh cho dân chúng , con đừng làm vậy mà mất nhân tâm .

Tôn Sách thưa :

- Nó dùng yêu thuật mà mị dân nên con phải trừ mới được.

Phu nhơn lại khuyên giải nữa. Hôm sau , Tôn Sách truyền dẫn Vu Kiết vào.

Nguyên tên ngục tốt không đeo gông cho Vu Kiết ở trong nhà giam , khi nào bị kêu ra thì mới lấy gông tra vào cổ Vu Kiết.

Có người mách lại Tôn Sách .

Tôn Sách truyền đánh tên ngục tốt mấy chục trượng rối bắt xiềng chặt Vu Kiết lại.

Các quan lại rủ nhau ký tên vào một tờ bảo lãnh dâng lên Tôn Sách.

Sách xem qua tên các quan rồi nói :

- Các quan là các người học thức mà sao lại tin tà đạo thế này ! Ngày xưa Trương Tân xuất quân đều bắt lấy bao đỏ bịt đầu để thần thánh trợ oai mà sau vẫn bị chết.

Việc đó cững đủ thức tỉnh mọi người. Nay ta trừ Vu Kiết là trừ mê tín trong nhân dân, sao lại cứ ngăn cản ta ?

Lữ Phạm thưa :

- Vu Kiết có tài đảo võ, bây giờ hạn hán, nếu y làm được thì đủ cho chuộc tội

Tôn Sách đành phải nghe theo.

Lúc đó dân chúng xúm lại để coi.

Vu Kiết nói :

- Ta cầu mưa có được thì tánh mạng ta cũng không an !

Nói rồi Vu Kiết tự trói mình mà quì dưới trời đang nắng . Ðến giờ ngọ, gió thời vi vu, mây đen vần vũ.

Tôn Sách chờ tới đó thì mắng rằng :

- Ðúng ngọ mà mây thì có , mưa thì không, đúng là yêu đạo !

Rồi khiến quân bỏ Vu Kiết vào đống củi đã nhóm lửa sẳn. Lửa cháy bốc lên, một đường khói xẹt lên không , có tiếng nổ vang rồi thì mưa xuống như trút.

Vu Kiết vẫn nằm yên trên đống củi đã tắt, các quan đỡ Vu Kiết xuống rồi một lượt thảy đều quì xuống giữa bãi sình lầy rồi xưng tụng Vu Kiết, không kể gì áo bào mũ mãng lấm bê bết. .

Tôn Sách thấy cảnh tình như vậy càng thêm bất mãn mà rằng :

- Mưa hay không là do trời sanh ra, sao các ngươi quá tin làm vậy ?

Nói rồi mặc cho các quan lật đật van xin, Tôn Sách rút gươm chém một nhát.

Vu Kiết đầu rơi xuống đất. Sau đó lại khiến bỏ thây Vu Kiết giữa chợ mà răn người mê tín dị đoan.

Sáng hôm sau, quân vào báo thây Vu-Kiết đã mất biến đâu .

Cùng lúc Tôn Sách nhìn ra cỗng thấy có một người đúng là Vu Kiết .

Tôn Sách toan chém thì xây xẩm mặt mày, té lăn xuống đất.

Ngô Thái phu nhơn hay tin cho rằng con mình giết phải thần tiên nên mới bị như vậy.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:06 pm

Tôn Sách tỉnh lại thưa cùng Phu nhơn :

- Con theo thân phụ xông pha trận mạc từ nhỏ, làm gì có chuyện yêu quái. Ý con chỉ muốn trừ họa cho dân mà thôi .

Phu nhơn sau đó buồn bực lui ra.

Canh ba đêm đó, Tôn Sách nghỉ ngơi trong trướng, thấy thấp thoáng ở dưói đèn, nhìn ra lại là Vu Kiết. Tôn Sách hét lớn :

- Bình sinh ta rất ghét ma quỉ, sao nguơi dám bén mảng tới hoài !

Rồi phóng gươm vào Vu Kiết, Vu Kiết lại biến mất .

Vì có hiếu vói mẹ, Tôn Sách tuy đau nặng vẫn gắng gượng ra vẻ mạnh mà tới hầu Phu nhơn.

Phu nhơn hết lòng bảo rằng :

- Con giết oan nên người ta báo oán, vậy mẹ đã đặt lễ tại Ngọc Thanh Quán, con phải tới đó lễ mà cầu an.

Tôn Sách không dám trái lệnh, tới nơi, đạo sĩ mời đốt hương.

Tôn-Sách đốt, nhưng không chịu lạy. Bỗng đám khói tỏa lên có hình nhà lầu, Vu Kiết ngồi ở trên.

Tôn Sách bỏ đi ra. Tới cỗng lại có Vu Kiết chặn lại.

Tôn Sách phóng gươm trúng ngay Vu Kiết, khi nhìn lại thì ra tên quân đã bắt Vu Kiết ngày trước.

Tôn Sách cho chôn cất tử tế .

Tôn Sách lại nói :

- Nơi nầy có yêu quỷ tá túc, còn để làm chi , rồi truyền đạo sĩ phải dọn ra, rồi cho phóng hỏa đốt.

Lửa cháy thì lại có Vu Kiết đứng ngồi bên trong, về tới dinh cũng thấy Vu Kiết bên cỗng,

Tôn Sách liền ở trại ngoài thành.

Ðêm ấy Tôn Sách lại thấy Vu Kiết hiện lên trong trại khiến Tôn Sách quát mắng ầm ầm.

Ngô phu nhơn thấy hình dạng Tôn Sách trở nên tiều tụy thì âu lo lắm, Tôn Sách khuyên giải mẹ là sống chết có số , yêu quỷ làm gì được.

Vừa nói xong thì Vu Kiết lại hiện ra, Tôn Sách hét lên một tiếng, vết thương nơi má bị xé rách, máu tuôn dầm dề, Tôn Sách lăn ra bất tĩnh.

Hồi lâu tỉnh lại, Tôn Sách than rằng :

- Ta chắc chẳng còn sống được bao lâu . Bèn gọi em ruột là Tôn Quyền và Trương Chiêu vào mà trối

rằng :

- Thiên hạ đang loạn, nay giữ được cửa sông Tam Giang bền vững thì sẽ gây được cơ nghiệp .

Lại nắm tay Trương Chiêu mà rằng :

- Tử Bố ráng giúp cho em ta .

Sau đó trao ấn tín cho Tôn Quyền mà rằng :

- Như điều binh khiển tướng tranh giành cùng thiên hạ thì em không bằng ta, nhưng biết dùng người hiền, trọng kẻ tài đức giữ vững được Giang Ðông thì ta không bằng em. Vậy em phải tưởng công đức của cha

lsi nhớ lời anh mà cố gắng lo liệu .

Tôn Quyền khóc rồi lãnh ấn thọ, Trương Chiêu cũng nước mắt ròng ròng mà hứa hết sức phò tá cho Tôn Quyền.

Tôn Sách lại thưa với Phu nhơn :

- Số con đã hết, con đã trao ấn thọ cho em con, dặn nó phụng dưỡng mẫu thân thay con .

Phu nhơn khóc. Em con còn nhỏ quá .

Tôn sách gượng cười mà rằng :

- Em con thật là hơn con nhiều. Ngoài ra, việc trong nhà, xin hỏi Trương Chiêu, việc bên ngoài thì hỏi Châu Du, tiếc rằng Châu Du không có ở đây cho con trối lại .

Rồi lại kêu các em khác dặn rằng :

- Các em phải giúp đở Trọng Mưu, không ai đuợc sanh dị tâm, nếu có thì tất cả phải trừ .

Mấy người em đều xin vâng.

Lại gọi vợ là Kiều phu nhơn mà rằng :

- Ta với khanh giữa đàng đứt gánh, thực là chua xót Khanh ở lại ráng làm dâu thảo. Khi nào em gái khanh vào thăm, nhớ dặn người nói lại Châu Lang phải gắng phò tá em ta, đừng phụ lòng hậu đải của ta xưa nay .

Nói rồi Tôn Sách thở hắt ra mà lìa trần !

Tôn Quyền lại khóc rống .

Trương Chiêu ngăn lại, bảo không phải là lúc khóc, rồi chia cho Tôn Tịnh lo việc cử tang, rước Tôn Quyền ra điện cho bá quan vào ra mắt.

Kế đó có tin Châu Du vừa về.

Tôn Quyền cả mừng nói :

- Công Cẩn đã về thì ta bớt lo ngại .

Châu Du về khóc lạy trước linh cửu Tôn Sách, Ngô Phu nhơn đem các lời trối của Tôn Sách nói lại .

Châu Du khóc lớn mà rằng :

- Tôi xin lấy thân khuyễn mã mà đền ơn tri ngộ .

Tôn Quyền nói với Châu Du :

- Anh ta di ngôn lại việc trong cậy Tử Bố, việc ngoài nhờ Công Cẩn . Xin Tướng quân giúp ta giữ gìn cơ nghiệp .

Châu Du xin vâng và tiến cử thêm một người là Lỗ Túc, quê Ðông Xuyên, bụng chứa kinh luân.

tuổi trẻ , mồ côi cha, thờ mẹ rất hiếu.

Tôn Quyền nhờ Châu Du đi thĩnh, Lỗ Túc biết tiếng nhà họ Tôn nên bèn theo Châu Du ra mắt Tôn

Quyền.

Tôn Quyền từ đó cả ngày bàn bạc cùng Lỗ Túc mà không thấy mỏi .

Lỗ Túc bàn với Tôn Quyền :

- Nhà Hớn đã suy, Tào Tháo khó mà trừ ngay . Chúa Công phải giữ Giang Ðông cho chắc làm thế chân vạc mà nghe ngóng. Nay nên trừ Huỳnh Tổ, đánh Lưu Biễu chiếm trọn miệt Trường Giang rồi sẽ lập hiệu Ðế Vuơng mà lo thâu thiên hạ sau nầy .

Tôn Quyền cả mừng nghe theo.

Lỗ Túc lại tiến cử Gia Cát Cẩn tự Tử Dũ với Tôn Quyền.

Sau đó Tôn Quyền tuyệt giao với Viên Thiệu.

Tào Tháo khi nghe Tôn Sách mất thì toan cử binh đi cướp Giang Ðông.

Trương Thuận can :

- Lúc người ta có tang mà đánh thì thiên hạ không ai còn phục nữa .

Tào Tháo khen phải, hôm sau lại tâu vua phong cho Tôn Quyền làm Cối Kê Thái Thú.

Tôn Quyền lên chức lại có Trương Huyền đầu, Trương Huyền lại tiến cử thêm Cố Ung.

Từ đó, Tôn Quyền oai lừng Giang Ðông, binh hùng tuớng mạnh, nhân dân mến phục.

Còn Viên Thiệu nghe Tào Tháo kết liên với Tôn Quyền thì đùng đùng dấy binh đi đánh Tào Tháo.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:07 pm

Hồi 30

Viên Thiệu Thất Trận Tại Quan Ðộ
Tào Tháo Thiếu Lương Cướp Ô Sào


Thấy Viên Thiệu tới Quan Ðộ , Hạ Hầu Ðôn liền phi báo Tào Tháo.

Tháo lập tức cất bảy vạn binh, cho Tuân Úc ở lại giữ Hứa đô.

Bổn Sơ chia quân bốn đạo Ðông Tây Nam Bắc, chu vi hơn chín mnơi dặm.

Thơ Thọ thưa với Bổn Sơ :

- Binh Tào mạnh nhưng lương ít, binh ta yếu mà lương nhiều, xin cứ trì hoãn sẽ thắng.

Viên Thiệu giận lắm nói rằng :

- Binh ta như vậy mà ngươi bảo là yếu, hay ngươi có ý cản ta chăng ?

Rồi khiến giam Thơ Thọ lại. .

Quân thám thính hay được báo tin cho Tào Tháo .

Tháo chỉ cười .

Tuân Du nói :

- Binh ta lương ít xin đánh gấp.

Tào Tháo y lời kéo binh tới trại địch.

Viên Bổn Sơ cũng kéo quân ra đối địch. Lại khiến Thẩm Phối mai phục ba ngàn quân sẳn sàng cung tên nghe hiệu thì kéo tới. Xong rồi Viên Thiệu đầu đội kim khôi, mình mang kim giáp đi ra , có hai hàng tướng đi theo là Trương Hấp , Cao Lãm, Hàng Mãnh, Thuần Vu Quỳnh .

Còn bên Tào Tháo cũng có các tướng tùy tùng như Hứa Chữ , Trương Liêu , Từ Quáng , Lý Ðiển.

Tào Tháo chỉ roi vào Viên Thiệu mà rằng :

- Ta bảo tâu với Thiên Tử cho ngươi làm Ðại tướng quân, nay sao lại phản phúc làm vậy ?

Viên Thiệu trả lời :

- Ngươi mới là đứa giặc của nhà Hớn, sao dám nói ta là bội phản ?

Tào Tháo nói :

- Ta có chiếu dẹp ngươi đây !

Viên Thiệu cũng nói :

- Ta cũng dâng đái chiếu mà trừ bọn ngươi đây .

Bên Tào Tháo có Trương Liêu xông ra, tức thì Trương Hấp cản lại, đánh năm mươi hiệp bất phân thắng bại. Hứa Chữ phi ngựa ra trợ chiến thì Cao Lãm cũng ra đón đánh.

Sau đó Tào Tháo cho luôn Hạ Hầu Ðôn và Tào Hồng cùng xung trận .

Tham Phối liền phát pháo hiệu binh phục dùng tên ná bắn ra tua tủa , binh Tào cự không lại bị Viên Thiệu giết một trận vô số.

Tào Tháo rút về Quan Ðộ.

Viên Thiệu lại nghe lời Thẩm Phối để mười vạn binh ở Quan Ðộ rồi đắp thật nhiều núi đất, cho quân lên cao bắn xuống.

Quân Tào muốn xông ra đánh nhưng bị Thẩm Phối chặn các yếu lộ.

Binh sĩ vội báo với Tào Tháo .

Lưu Hoa nói :

- Nó dùng tên thì ta dùng đá mà trừ , vậy phải làm phát thạch xa mà đánh .

Tào Tháo cho lệnh làm ba trăm cổ xe bắn đá.

Khi binh Viên Thiệu vừa bắn tên thì đá bắn lại, quân Viên Thiệu bị chết rất nhiều.

Thẩm Phối bảo Viên Thiệu :

- Bây giờ phải đào hầm qua chân núi mà vào trại địch .

Viên Thiệu y theo, quân thám thính lại phi báo với Tào Tháo.

Lưu Hoa nói :

- Nó đánh sáng không được nay trở đánh tối đó.

Xin Thừa Tướng cho đào hào xung quanh trại thì kế nó vô dụng .

Quả nhiên quân Viên Thiệu đào hầm lại gặp phải hào, hầm không còn ích lợi gì nữa.

Tào Tháo giữ Quan Ðộ mãi thì sức quân cũng mệt, Tuân Úc khuyên cố gắng ít nữa mà chờ cơ hội.

Bỗng quân bắt được một tên dọ thám bên Viên Thiệu và dẫn vào.

Tên nầy khai đi dò đường để vận lương.

Tào Tháo cả mừng, cho người đi cướp lương.

Từ Quáng xin đi, Tháo y lời.

Từ Quáng liền cùng bộ hạ là Sử Hoán lên đường.

Tào Tháo còn cho Húa Chữ , Trương Liêu đi tiếp hậu.

Hàng Mãnh đang đưa mấy ngàn xe lương . Khi qua chân núi, có Từ Quáng đón đánh, Hàng Mãnh đánh lại. Bộ hạ Từ Quảng thừa cơ đốt mấy xe lương, lửa cháy ngất trời, Hàng Mãnh bỏ chạy.

Viên Thiệu ở trong trại thấy lửa bốc ở hướng Tây Bắc đã thất kinh, kế nghe báo lương thảo đã bị cướp hết, liền sai Trương Hấp , Cao Lãm đi tiếp cứu.

Hai tướng vừa tới lại bị Từ Quáng , Trương Liêu, Hứa Chữ đánh cho một trận cả thua.

Viên Thiệu giận muốn chém Hàng Mãnh, các quan can gián mãi mới thôi.

Kế đó sai Thẩm Phối về Nghiệp Ðô mà đôn đốc lương thảo, sai Thuần Vu Quỳnh , Mục Nguơn Tân , Hàng Lư Tử, Lữ Oai Hạng , Triệu Hiền ra giữ Ô Sào.

Thuần Vu Quỳnh tánh hay uống ruợu, từ khi ra Ô Sào thì say liên miên.

Tào Tháo ở Quan Ðộ lâu ngày cũng viết thư đốc thúc Tuân Úc lo gấp việc tiếp tế.

Tên quân mang thư lại bị quân Viên Thiệu bắt được đem về nạp Hứa Nhu .

Hứa Nhu bàn cùng Viên Thiệu :

- Hứa đô bỏ trống chỉ có Tuân Úc ở đó. Nay ta đánh úp Hứa đô thì giặc Tào sẽ hết đất sống .

Viên Thiệu không nghe mà rằng :

- Tào Tháo nhiều quỉ kế lắm, có thể đó là mưu mẹo của hắn không chừng .

Sau Viên Thiệu lại nghe lời dèm pha của Thẩm Phối mà đuổi Hứa Nhu ra .

Hứa Nhu than rằng :

- Cơ nghiệp này suy rồi nên khiến va chỉ nghe lời siểm nịnh mà gạt bỏ lời hay . Than rồi toan tự vận.

Có người ngăn lại mà rằng :

- Sao Tướng quân lại phí bỏ mạng mình như vậy ! Thừa Tướng trước kia đã biết Tướng Quân nay chắc không quên đâu .

Hứa Nhu suy nghĩ . Sau đó qua đầu Tào Tháo.

Khi vào ra mắt, Hứa Nhu nói :

- Tôi tới để hỏi thăm sức khoẻ của Thừa Tướng , mong Thừa Tướng chớ ngại .

Tào Tháo cũng hỏi thăm lại :

- Bấy lâu nghe Tướng Quân ở bên Viên Thiệu, không rõ có bình an không ?

Hứa Nhu liền tình thực kể hết chuyện mình chán ngán Viên Thiệu , Tào Tháo nghe nhưng chưa tin.

Tới khi Hứa Nhu kể lời khuyên Viên Thiệu nên đánh úp lấy Hứa đô mà Viên Thiệu không nghe.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:07 pm

Tào Tháo cả kinh mà nói :

- Nếu hắn nghe ông chắc tôi nguy rồi !

Sau đó mới tin lời Hứa Nhu.

Hứa Nhu hỏi :

- Thừa Tướng còn bao nhiêu lương thực ?

- Tháo nói vài ngàn xe.

Hứa Nhu cười :

- Ý tôi là muốn giúp ông, sao ông lại giấu tôi ?

Tào Tháo vội chữa :

- Thực ra chỉ còn năm tháng lương mà thôi .

Hứa Nhu đứng dậy, bỏ đi mà rằng :

- Ông không tin thì tôi ở đây làm gì .

Tào Tháo liền kéo áo Hứa Nhu lại mà rằng :

- Tôi nói chơi, chứ chỉ còn ba tháng thôi .

Hứa Nhu lắc đầu mà nói :

- Hết nhẳn cả rồi !

Tào Tháo hoảng kinh hỏi làm sao mà biết.

Hứa Nhu liền đưa phong thư bắt được khi trước.

Tào Tháo ngửa mặt lên trời tạ ơn :

- Trời còn thương ta .

Sau đó hậu đãi Hứa Nhu .

Hứa Nhu hiến kế :

- Lương thảo của Viên Thiệu đều chất ở Ô Sào do Thuần Vu Quỳnh giữ, mà Quỳnh hay uống rượu say sưa, ông nên sai quân giả làm quân Viên Thiệu mang cờ hiệu Trương Kỳ, đến vận lương rồi thừa cơ đốt cướp thì chỉ vài ngày quân Viên Thiệu phải thua .

Sau đó Tào Tháo khiến Tuân Du, Giả Hủ, Tào Hồng, Hứa Nhu giữ trại, sai Hạ Hầu Ðôn, Hạ Hầu Huyên phục binh ở phía Tây, Tào Nhơn, Lý Ðiển phục binh ở phía hữu, Trương Liêu, Hứa Chữ thì đi trước,

Từ Quáng, Vu Cam theo sau, Tào Tháo thì lãnh trung qnân cùng tiến đến Ô Sào .

Ðêm ấy, người ngậm tăm, ngựa bỏ nhạc , lại kéo cờ hiệu Viên Thiệu mà đi .

Thơ Thọ đang ở trong ngục, thấy ngoài cửa trên trời có nhiều sao tỏ rạng, liền xin cai ngục dẫn ra xem, xem rồi kêu lên :

- Họa tới nơi rồi ! Rồi xin ra mắt Viên Thiệu .

Viên Thiệu cho vào .

Thơ Thọ nói :

- Sao Thái Bạch đi ngược lên chỗ sao Quý , sao Liễu ắt có họa . Xin cho quân đi tăng cường ở Ô Sào và giữ các đường hiểm yếu kẻo nguy .

Viên Thiệu đang uống rượu, nghe nói thì nổi giận mắng :

- Mi ở trong ngục mà còn muốn nhát ta . Nói rồi sai bắt bỏ Thơ Thọ vào ngục.

Thơ Thọ than :

- Quân ta ắt chết nay mai, còn xác ta cũng biết về đâu !



Nói về quân Tào đi gần đến trại quân Viên Thiệu.

Quân bên trong hỏi :

- Quân nào vậy ? Bên ngoài đáp : Binh Trương Kỳ đến hộ lương .

Quân bên trong nhìn ra thấy cờ hiệu phe mình thì cứ để cho đi .

Quân Tào vô tới trại chính ở Ô Sào thì canh đã sang tư, liền phóng hỏa đốt.

Thuần Vu Quỳnh cùng bộ hạ còn đạng say thì đã bị câu móc té xuống đất hết.

Mục Ngươn Tân và Triệu Hiền bị tử trận.

Tào Tháo sai nổi lửa, bao nhiêu kho trại của Viên Thiệu bị cháy rụi .

Thuần Vu Quỳnh bị bắt dẫn vào, Tào Tháo sai cắt tai cắt mũi, cột lên ngựa thả cho về để làm nhục Viên Thiệu .

Còn chính Trương Kỳ đi vận lương thực thì bị Trương Liêu, Hứa Chữ chặn đánh giết chết.

Viên Thiệu nghe tin nguy khốn liền họp hết các tướng mà thảo luận.

Trương Hấp bàn nên kéo gấp sang Ô Sào .

Quách Ðô thì khuyên Tào Tháo mắc ở Ô Sào nên đem binh cướp trại của hắn đang bỏ trống là hơn cả.

Trương Hấp lại nói :

- Tào Tháo quỉ quyệt, nhỡ nó mai phục thì sao ?

Lúc nầy Viên Thiệu còn chưa hoàn hồn, chằng biết quyết định ra sao nên cứ cho Trương Hấp , Cao Lãm đi cướp trại Tào Tháo, còn Châu Cam thì đem binh tiếp cứu Ô Sào.

Châu Cam đi được nửa đường thì bị Trương Liêu , Hứa Chữ giết chết .

Trương Hấp, Cao Lãm đi cướp trại Tào quả nhiên bị binh phục của Hạ Hầu Ðôn, Tào Nhơn, Tào Hồng .

Binh Trương Hấp , Cao Lãm thua to chạy dài.

Viện Thiệu khi đó chỉ còn hơn phân nửa quân số.

Quách Ðô một mặt nói với Viên Thiệu là Trương Hấp , Cao Lãm có ý theo Tào đã lâu nên mới thua như vậy, mặt khác lại báo cho hai tướng này là Viên Thiệu có ý hại họ.

Hai tướng liền sang đầu Tào Tháo.

Hạ Hầu Ðôn nói :

- Họ đầu giả hay thiệt, chưa biết thì chưa nên tin .

Tào Tháo nói :

- Ta lấy ân huệ mà đãi, chắc họ không sanh tâm đâu .

Nói rồi cho hai người về đầu.

Hứa Nhu lại khuyên Tào Tháo tiến binh lên.

Tào Tháo liền sai Trương Hấp, Cao Lãm đi cướp trại.

Ðêm ấy binh Tào chia làm bốn đạo áp đến, bên Viên Thiệu cũng chia quân ra đối ứng, đánh tới sáng, binh

của Viên Thiệu lại hao mất phân nửa.

Hứa Nhu lại khuyên Tào Tháo :

- Ta nên cho phao ngôn lên rằng binh ta chia làm hai, một đánh Nghiệp Quận, một đánh Lê Dương,

quân Viên Thiệu cứ nghe cũng đủ sanh loạn. Lúc nó loạn rồi, ta đánh rốc một trận sẽ toàn thắng .

Tào Tháo nghe theo , cho quân đồn rầm lên tin trên.

Viên Thiệu hay tin thì cả kinh, sai Viên Thượng đi giữ Nghiệp Quận, Tân Minh ra cứu Lê Dương.

Tào Tháo hay tin, chia đại binh làm tám đạo nhất tề đánh phá doanh trại của Viên Thiệu.

Binh Viên Thiệu không còn lòng dạ nào đánh nữa nên chạy tán loạn hết.

Viên Thiệu bỏ cả giáp mão, dẫn con nhỏ lên ngựa mà chạy, chỉ có năm trăm quân kỵ đi theo qua sông, vàng bạc châu báu mất hết.

Binh Tào đuổi theo chém giết tính ra binh Viên Thiệu mất hơn tám vạn, thây nằm chật đất, máu chảy thành sông ! Lúc đó quân sĩ bắt Thơ Thọ mang nạp Tào Tháo.

Tào Tháo và Thơ Thọ vốn có biết nhau trước.

Thơ Thọ kêu lên :

- Ta không đầu đâu.

Tào Tháo đáp :

- Viên Thiệu vô mưu, không nghe lời Tướng quân nên mới mang họa , còn Tướng quân sao lại chấp nê làm vậy, về với ta thì ta may mắn biết chừng nào !

Sau đó hậu đãi Thơ Thọ, nào ngờ Thơ Thọ lại toan trốn về với Viên Thiệu.

Tào Tháo bèn cho đem giết, đến chết Thơ Thọ vẫn không biến sắc mặt.

Thơ Thọ chết, Tào Tháo thương tiếc hồi lâu.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:09 pm

Hồi 31

Tào Tháo Ðại Phá Viên Bổn Sơ
Huyền Ðức Tạm Lánh Bên Lưu Biểu


Viên Thiệu thua đau mấy phen vội thâu tàn quân, về Ký Châu dưỡng bệnh, thường than vãn vì chẳng nghe lời Ðiền Phong mới ra nổi này. Nghĩ vậy lại sợ xấu mặt với Ðiền Phong nên ngầm sai người đi giết Ðiền Phong.

Khi đó Ðiền Phong đang ở trong ngục nghe Viên Thiệu đại bại trở về thì nói rằng :

- Mạng ta hết rồi !

Canh ngục lấy làm lạ hỏi :

- Chúa Công mà bại thì phải phục tài tiên đoán của ông, cớ sao ông lại lo sợ ?

Ðiền Phong nóí :

- Chúa Công bụng dạ hẹp hòi, thể nào cũng xấu hổ mà hại ta.

Vừa dứt lời, quả nhiên có mật lệnh tới sai giết Ðiền Phong.

Ðiền Phong liền tự vận.

Viên Thiệu về rồi, vẫn âu lo buồn bã, vợ khuyên nên lập sẳn người kế nghiệp.

Viên Thiệu có 3 con : lớn là Vìên Ðàm giữ Thanh Châu, kế là Viên Hy giữ U Châu, ba là Viên Thượng con bà vợ sau là Lưu Thị. Ý Viên Thiệu muốn bỏ cả lập thứ là Viên Thượng, mặc dềau Quách Ðồ hết sức can ngăn. Lúc đó có Viên Ðàm và Viên Hy dẫn quân về trợ chiến cho cha, lập tức Viên Thiệu nhập binh đi đánh Tào Tháo phục hận.

Lúc đó Tào Tháo cũng dàn quân ở bờ sông để đối địch, dân chúng mang thực phẩm tới tiếp tế.

Trong đám lại có các bô lão tóc đã bạc.

Tào Tháo hỏi han :

- Lão trượng niên kỷ bao nhiêu ?

Thưa rằng :

- Gần được một trăm .

Tào Tháo tạ lỗi :

-Làm kinh động tới các vị , lòng ta chẳng được an .

Mấy bô lão nói :

- Lâu nay có Ân Quì ở Liêu Ðông xem thiên văn nói sao Huỳnh Tinh hiện nơi ngôi Càn Trượng soi vào nơi này tất sẽ có chơn nhơn dấy nghiệp ở Lương Bái.

Viên Bổn Sơ thâu thuế nặng , nhân dân lầm than. Nay Thừa-Tướng vừa ra dẹp một trận Quan Ðộ, diệt quân của Viên Thiệu năm trăm muôn, nghĩ ra câu của Ân Quì chỏ vào Thừa Tướng xét ra rất đúng .

Tào Tháo tạ từ :

- Ta đâu dám ví như lão trượng nói !

Nói xong truyền đem lễ vật ra tặng các bô lão, lại truyền quân sĩ ai cướp của dân sẽ bị xử trảm.

Nhân dân cả vùng đều cảm phục.

Hôm sau hai bên dàn binh bố trận.

Tào Tháo mắng Viên Thiệu :

- Mi sức đã cùng , nên đầu hàng mau .

Viên Thiệu hỏi các tướng có ai ra đánh.

Viên Thượng liền giục ngựa chạy ra.

Tào Tháo hỏi tả hữu :

- Kẻ đó là ai ?

Tả hữu thưa :

- Ðó là con út Viên Thiệu tên Viên Thượng .

Tào Tháo hỏi ai ra đánh, Sử Hoán liền xông ra, đánh mấy hiệp, Viên Thượng chạy, Sử Hoán đuổi theo bị Viên Thượng bắn một phát tên trúng mắt , Sử Hoán té chết.

Viên Thiệu thắng trận này rồi hai bên thâu quân .

Về trại Trình Dục hiến kế Tào Tháo :

- Ta lui binh về mé sông, binh sĩ sợ chết cố đánh ta sẽ thắng .

Tào Tháo liền chia 5 đạo binh :

- Hạ Hầu Ðôn, Trương Liêu, Lý Ðiển, Nhạc Tấn, Hạ Hầu Huyên về phía tả - chia 5 đạo : Tào Hồng, Trương Hấp, Từ Quáng, Vu Cấm, Cao Lãm về phía hữu. Lại cho Hứa Chữ làm tiên phuông, tất cả rần rần kéo đi mai phục.

Tào Tháo cho Hứa Chữ giả cướp trại, quân Viên Thiệu đổ ra một lượt, Hứa Chữ dắt quân chạy về mạn sông .

Tào Tháo liền la lớn :

- Trước mắt là địch , sau lưng là sông, không liều thác mà đánh còn đợi bao giờ ! Tức thì quân Tào quay trở lại, liều chết đánh, binh sĩ Viên Thiệu không đở nổi, một mình Hứa Chữ chém mười mấy tướng của Viên Thiệu, binh Viên Thiệu chạy dài, lại gặp Hạ Hầu Huyên, Cao Lãm , chạy thêm mười dặm lại gặp Nhạc Tấn, Vu Cấm, một đoạn nữa lại gặp Từ Quáng, Lý Ðiển, thôi thì quân Viên Thiệu phần chết, phần tán lạc , về đến trại, kẻ nào còn lại đều kinh hồn táng đởm, lo nấu cơm mà ăn .

Ðang ăn lại bị Trương Hấp, Trương Liêu cướp trại, cha con Viên Thiệu và thủ hạ lại chạy thì gặp Tào Hồng, Hạ Hầu Ðôn !

Viên Thiệu hô lớn :

- Tất cả hãy liều chết mở vòng vây.

Ra được vòng vây, bao nhiêu binh mã thác hết, Viên Thiệu ôm ba con mà khóc ngất.

Sau đó còn lại binh sĩ thủ hạ nào thì ra lệnh lui về hết .

Sau đó Viên Ðàm lại về Thanh Châu, Viên Hy về U Châu , Viên Thiệu và Viên Thượng về Ký Châu .

Tào Tháo đại thắng khao thưởng binh sĩ thật lớn, rồi cho đi dọ thám thì biết cha con Viên Thiệu ai về châu nấy.

Bỗng nghe quân về báo Lưu Bị đóng binh ở Nhữ Nam, có Lưu Tích giúp vài vạn binh , đang muốn xâm phạm Hứa đô.

Tào Tháo cho Tào Hồng ở lại, còn mình kéo quân sang Nhữ Nam ngăn Lưu Bị.

Huyền Ðức từ ngày hiệp với Lưu Tích và Cung Ðô thì thanh thế lừng lẫy, cho Lưu Tích , Cung Ðô ở lại giữ Nhữ Nam, còn thì kéo đánh Hứa đô, đến Nhưỡng San thì gặp binh Tào .

Huyền Ðức chia quân ba cánh Vân Trường ở Ðông Nam , Trương Phi ở Tây Nam, Huyền Ðức và Triệu Vân thì chánh Nam.

Binh Tào đến, Huyền Ðức kéo ra nghênh địch.

Tào Tháo mắng Huyền Ðức :

- Ta đãi người làm bậc thượng tân, sao đi phản phúc làm vậy ?

Huyền Ðức nói :

- Ơn của ngươi ta luôn nhớ , song tội gian hùng của ngươi thì không tha thứ được !

Tào Tháo sai Hứa Chữ ra, Triệu Vân đón đánh, chưa phân được thua thì hai cánh quân Vân Trường,

Trương Phi đổ ra, binh Tào mới tới nên mỏi mệt phải bỏ chạy.

Huyền Ðức thắng trận rồi về dinh.

Hôm sau, Triệu Vân lại tới khiêu chiến. Binh Tào không ra.

Hơn một tuần như vậy .

Huyền Ðức chưa biết tính sao thì có tin Cung Ðô vận lương đã bị Tào Tháo đón đánh.

Trương Phi được lệnh đi tiếp cứu.

Lại có quân báo Hạ Hầu Ðôn thừa cơ đánh Nhữ Nam, Lưu Tích không chống nổi đã bỏ trốn.

Quan Công lại được lệnh đi cứu Nhữ Nam.

Chưa đầy một ngày quân thám thính báo cáo về Quan Công và Trương Phi đang bị vây chặt .

Nghe tin, Huyền Ðức muốn rút quân, lại sợ có quân mai phục của Tào Tháo.

Ðồng thời lại thấy Hứa Chữ tới khiêu chiến.

Huyền Ðức chẳng dám ra, sau đó chờ đêm tối thoát khỏi vòng vây.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:09 pm

Ði được một quãng, lại thấy lửa đuốc sáng trưng, có tiếng hô :

-Ðừng để Lưu Bị chạy thoát !

Triệu Vân thưa :

- Xin Chúa Công chớ lo và chạy theo tôi . Nói rồi hươi thương giục ngựa mở đường.

Bên kia Hứa Chữ, Vu Cám, Lý Ðiển ào tới đánh, Triệu Vân cự với cả ba, Huyền Ðức thừa cơ chạy thoát.

Gần sáng, gặp quân Lưu Tích bảo vệ gia đình Huyền Ðức chạy tới trong có cả Tôn Càng, Giảng Ung, Mê Phương, Mê Trước.

Lưu Tích kể chuyện Hạ Hầu Ðôn quá mạnh, không chống nổi, may có Quan Công tới nên mới chạy thoát.

Huyền Ðức lại hỏi Vân Truờng đâu, Lưu Tích khuyên nên chạy đã rồi sẽ tính sau.

Nói chưa dứt thì một đạo binh Tào lại xuất hiện, nhìn ra là Trương Hấp.

Trương Hấp kêu lớn :

- Lưu Bị chớ chạy, có ta tới lấy đầu ngươi !

Lưu Bị định trở lui thì lại có Cao Lãm chặn đường.

Huyền Ðức cả kinh than rằng :

- Phen này mạng chúng ta hết rồi .

Lưu Tích có rán cự địch, bị Truơng Hấp chém một đao bay đầu.

Ðang khi nguy khỗn, xảy một tướng xuất hiện tựa thiên thần đánh vùi với Cao Lãm rồi chém Cao Lãm chết tốt.

Thì ra Triệu Vân xông tới cứu Huyền Ðức, Trương Hấp đánh không nổi phải rút lui.

Triệu Vân thừa thắng xông lên thì lại bị quân Tào vây bọc bốn phía.

May thay lúc đó Vân Trường cùng Châu Thương, Quan Bình kéo tới, đánh một trận, quân Tào bị chết vô số, thì lại vừa gặp Trương Phi.

Trương Phi báo Cung Ðô đã chết về tay Hạ Hầu Ðôn rồi.

Tất cả sau đó họp binh lại ra mắt Huyền Ðức .

Tào Tháo thấy Huyền Ðức chạy mất thì cũng thâu quân.

Lúc ấy binh Huyền Ðức chẳng còn đủ ngàn người, cờ quạt tan tác, Huyền Ðức than rằng :

- Ta quả là bất tài để liên lụy đến bao nhiêu người !

Các tướng sĩ ai cũng rơi lụy.

Tôn Càng nói :

- Hỏng một lần, ta chớ ngã lòng.

Sau đó tất cả bàn sang với Lưu Kiển Thăng ở Kinh Châu.

Huyền Ðức lo ngại Lưu Kiển Thăng không chịu.

Tôn Càng xin đi trước để xem tình hình.

Rồi đó Tôn Càng tìm ra mắt Lưu Biểu.

Lưu Biểu hỏi :

- Ông theo Huyền Ðức, nay tới đây làm gì ?

Tôn Càng thưa :

- Lưu Huyền Ðức là anh hùng trong thiên hạ, nay vì bại binh nên có ý qua đầu Tôn Quyền.

Tôi can rằng còn có Chúa Công đây cùng họ, sao không tìm Chúa Công mà giúp sức lựa là phải tìm đâu. Huyền Ðức nghe ra cho nên sai tôi tới đây bái yết .

Lưu Biểu liền mừng rỡ mà rằng :

- Huyền Ðức là hàng em ta,

Ta muốn gặp từ lâu, nay lại có ý theo ta thì hay lắm.

Thái Mạo nói :

- Huyền Ðức chẳng tốt gì đâu, theo Lữ Bố rồi lại theo Tào, vừa rồi quay đầu Viên Thiệu. Nay dung nạp y sẽ mất lòng Tào Tháo.

Tôn Càng cãi lại :

- Lưu Sứ Quân há lại đem sánh với Lữ Bố, Viên Thiện sao ?

Nay ta luận lời để người về cùng Chúa Công là nghĩ đại sự về sau, há có phải bọn ta sợ chết đâu .

Lưu Biểu cũng bảo Thái Mạo :

- Lòng ta đã chấp thuận, ngươi đừng nói nữa .

Tôn Càng về kể lại, Huyền Ðức liền cùng Quan, Trương, Triệu Vân ra mắt Lưu Biểu.

Lưu Biểu đón tiếp về Kinh Châu.

Tào Tháo hay tin muốn kéo quân đánh ngay.

Trình Dục can rằng :

- Viên Thiệu chưa trừ xong, vậy ta nên về Hứa đô dưỡng quân sang thu thì đánh lấy Hà Bắc .

Tào Tháo y theo.

Qua năm Kiến An thứ tám, Tào Tháo lại bàn chuyện đánh Viên Thiệu.

Sai Hạ Hầu Ðôn, Mãng Lũng trấn Nhữ Nam để Phòng Lưu Biểu, cho Tào Nhơn, Tuân Úc giữ Hứa đô, còn bổn thân tiến sang Quan Ðộ.

Nói về Viên Thiệu nhờ quân các quận kéo về chỉnh đốn nên đã tạm yên.

Nhắc lại Viên Ðàm, Viên Hy đem về giúp cha hơn 10 vạn binh, Viên Thiệu mừng lắm, toan đánh Hứa Xương, nhưng Thẩm Phối can binh chưa hồi phục hẳn, chớ nên khinh động. Còn đang bàn thì quân về báo Tào Tháo đã mang đại binh tới.

Mọi người đều lo thì có Viên Thượng, con út Viên Thiệu, xin ra ngăn quân Tào.

Viên Thiệu ưng thuận, Viên Thượng liền dẫn ba vạn binh kéo đi.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:10 pm

Hồi 32

Viên Thượng Tranh Dành Ðất Ký Châu
Hứa Nhu Ðịnh Kế Khơi Chương Hà


Viên Thượng từ khi nghe cha muốn cho mình nối nghiệp thì vừa lo hai anh, lại vừa tự phụ nên một mình xuất quân ra Lê Dương.

Bên Tào có Trương Liêu ra đón đánh, chừng vài hiệp thì Viên Thượng đã núng thế chạy miết về hướng Ký Châu .

Viên Thiệu thất kinh, ói ra máu rồi té lăn xuống đất.

Lưu phu nhơn thấy bệnh tình nguy ngập nên kêu Thẩm Phối, Phùng Kỹ vào thảo luận.

Viên Thiệu lúc đó không nói được nữa .

Lưu Phu nhơn hỏi có nên lập Viên Thượng không, Viên Thiệu gật đầu.

Thẩm Phối liền làm di chúc cho Viên Thượng, xong xuôi Viên Thiệu la lên mấy tiếng , thở hắt ra mà chết.

Bọn Thẩm Phối lo việc tang ma, Lưu phu nhơn vỗn tánh hay ghen bắt năm tiểu thiếp của Viên Thiệu đem ra giết hết. Lại còn sợ vong hồn xuống âm ty gặp Viên Thiệu nên sai bằm mặt năm nguời nầy nát như tương .

Phùng Kỷ, Thẩm Phối phò Viên Thượng lên làm Ðại Tư Mã, thống lãnh ba quân .

Lúc đó Viên Ðàm ở U Châu họp Quách Ðồ , Tân Bình lại thương nghị .

Viên Ðàm nói :

- Bây giờ thì biết liệu sao ?

Quách Ðồ nói :

- Xin hãy đóng binh ngoài thành chờ động tĩnh, Tôi xin vào trước tham dò đã .

Quách Ðồ vào Ký Châu ra mắt Viên Thượng .

Viên Thượng bảo :

- Nay ta vâng theo di chúc của cha ta, sao anh ta chưa về ?

Qưách Ðồ thưa :

- Vì thân thể bất an nên chưa đi được.

Viên Thượng kế đó phong cho Viên Ðàm làm Xa Kỵ Tướng quân, khiến Viên Ðàm đi đối địch với Tào Tháo. Lại sai Phùng Kỹ đem ấn tín giao cho Viên Ðàm.

Khi Phùng Kỹ đem ấn và lệnh ra quân cho Viên Ðàm thì Viên Ðàm giận lắm, muốn chém.

Quách Ðồ can :

- Nay binh Tào làm dữ, ta hãy để Phùng Kỹ lưu lại đây cho an lòng Viên Thượng, phá Tào xong thì ta sẽ tranh Ký Châu cũng không muộn .

Ðàm bèn y theo .

Ðến Lê Dương , gặp binh Tào Tháo, Viên Ðàm sai Uông Chiêu ra đánh.

Từ Quáng ra nghênh địch, mới vài hiệp đã chém chết Uông Chiêu.

Viên Ðàm đại bại về cầu cứu Viên Thượng .

Viên Thượng nghĩ nên mượn binh Tào mà trừ Viên Ðàm cho khỏi hậu họa nên không chịu phát quân. Viên Ðàm tức quá chém luôn Phùng Kỹ rồi bàn việc hàng Tào.

Quân thám thính về báo với Viên Thượng .

Viên Thượng lo Viên Ðàm đầu Tào nên đành mang quân đi tiếp cho Viên Ðàm .

Hai tướng Lư Khoán và Lư Tường xin đi tiên phuông.

Viên Ðàm được tin Viên Thượng đến cứu thì thôi đầu Tào, đồn binh trong thành.

Còn Viên Thượng thì ở ngoài thành làm kế ỷ giác.

Một ngày sau lại có Viên Hy và Cao Cán đến tiếp ứng.

Sau đó hàng ngày hai bên đánh nhau, bên họ Viên thua luôn, bên Tào thì thắng mãi.

Sau đó Viên Thượng bại một trận lớn, chạy về Ký Châu, Viên Ðàm cố thủ, còn Viên Hy lo tiếp viện.

Quách Gia bàn với Tào Tháo :

- Viên Thiệu bỏ cả lập thứ, con cái bất hòa . Nay ta cứ trì huỡn tự khắc chúng nó sẽ lo trừ lẫn nhau.

Bây giờ nên qua Kinh Châu đánh Lưu Biểu .

Tào Tháo khen phải và kéo quân qua Kinh Châu.

Viên Thượng nghe tin thì vật trâu bò mà ăn mừng.

Còn Viên Ðàm thì bảo Quách Ðồ :

- Cha ta nhường lại cho em ta, thực là bất công !

Quách Ðồ nói :

- Muốn trừ Viên Thượng thì mời y ra ngoài thành mà phó yến rồi giết, có khó gì .

Viên Ðàm y kế, cho người sang mời Viên Thượng .

Thẩm Phối biết rõ mưu Quách Ðồ, bèn bày mưu cho Viên Thượng nên nhân kế tựu kế mà trừ Viên Ðàm. Nghe lời, Viên Thượng liền mang quân đi đánh Viên Ðàm.

Ðàm thấy cơ mưu bại lộ thì cũng mang quân ra đánh.

Hai anh em đánh nhau mấy ngày thì Viên Ðàm thua chạy về Bình Nguyên cố thủ.

Thẩm Phối bảo Viên Thượng nên thừa thắng kéo thẳng sang Bình Nguyên mà diệt Viên Ðàm cho dứt. Viên Thượng y theo, vây đánh Bình Nguyên thật gấp.

Quách Ðồ liền bàn với Viên Ðàm :

- Nay chi bằng đầu Tào để Tào đánh Viên Thượng.

Viên Thượng tất phải rút thì lúc đó ta lại lo chống Tào .

Viên Ðàm nghe theo và viết thư cho Tào Tháo.

Tào Tháo đang đồn binh ở Tân Bình để đánh Kinh Châu.

Lưu Biểu sai Huyền Ðức đi chống cự.

Ðang lúc đó thì Tào Tháo nhận được thư của Viên Ðàm.

Trình Dục thưa :

- Ðây chẳng qua là y bị Viên Thượng đánh bại nên mới cầu mình, chứ y không thực. Nay ta cứ lo đánh Kinh Châu đã .

Tuân Du nói :

- Ý đó chưa hẳn là hay. Theo tôi Lưu Biểu là kẻ không tài ngồi mà bám vào địa vị, có chi là đáng lo . Còn đất Hà Bắc, hai thằng con nít nó đánh nhau, đây là dịp Trời cho để lấy Ký Châu, nếu chậm để người khác lấy thật uổng !

Tào Tháo khen phải và vời Tân Tỷ vào hỏi.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:10 pm

Tân Tỷ thưa :

- Họ Viên làm mất lòng dân, tình hình điều đúng, binh thì thua luôn, anh em bất hòa, dù kẻ ngu cũng biết họ Viên sẽ bị đào thải. Nay chỉ có Hà Bắc là đất lớn, Chúa Công thâu đặng thì nghiệp bá phải nên. Còn Kinh Châu đang nước hòa dân thuận, chưa phải là lúc đả động .

Tào Tháo khen Tần Tỷ không hết lời rồi đem binh qua Ký Châu.

Huyền Ðức thấy tự nhiên binh Tào kéo đi thì sanh nghi, chẳng dám đuổi theo và cũng rút binh về ra mắt Lưu Biểu.

Viên Ðàm thì dẫn hai tướng Lữ Khoán, Lữ Tuờng ra mắt Tào Tháo.

Tháo hứa sẽ gả con gái cho Viên Ðàm, sau đó Tháo mới lo chở lương thảo đầy đủ và cho quân đi dọc theo sông Tế Hà, sông Kỳ Thủy vào Bạch Câu. Lại sai Viên Ðàm giữ Bình Ngnyên, còn Tháo dẫn quân tới Lê Dương, cho Lữ Khoán, Lữ Tường đi theo để điều động.

Quách Ðồ bàn với Viên Ðàm :

- Tháo hứa gả con gái cho Chúa Công là kế của y chớ không thực bụng đâu. Cho Lữ Tường, Lữ Khoán

theo là mua chuộc lòng dân Hà Bắc. Nay Chúa Công sai làm hai ấn Tướng quân ban cho anh em họ Lữ, bảo họ làm nội ứng, chờ phá xong Viên Thượng thì khởi sự .

Nào ngờ anh em họ Lữ được ấn xong liền vào báo cho Tào Tháo.

Tháo cả cười mà nói :

- Việc ấy để ta lo liệu .

Từ đó Tào Tháo có ý muốn giết Viên Ðàm.

Viên Thượng thì bàn với Thẩm Phối :

- Tào Tháo đang chờ lương , y không đánh gấp đâu. Ta nên lập tức đánh Viên Ðàm trước rồi lo Tào Tháo sau thì mới yên . Nói rồi cho Thẩm Phối và Trần Lâm giữ Ký Châu, còn mình đem quân đi Bình Nguyên.

Viên Ðàm liền thông báo ngay sự thể cho Tào Tháo.

Tào Tháo cả cưòi khi nghe tin và nói :

- Thằng con nít thiệt vô dụng. Lần nầy Ký Châu về tay ta rồi .

Ðang bàn luận thì Hứa Nhu từ Hứa Xương về nói :

- Tình hình chín mùi rồi mà Thừa Tướng không lấy Ký Châu, đợi cho Trời đánh Viên Ðàm, Viên Thượng. hay sao ?

Tào Tháo đáp :

- Ta đã lo liệu rồi .

Xong lập tức cho quân bổ vây Ký Châu.

Thẩm Phối ở trong hết sức cố thủ .

Tào Tháo cho đắp núi đất cao quanh thành, dưới thì đào hầm để vô thành, nhưng bên trong hết sức canh phòng cẩn mật. Một bữa có tên Phùng Lễ đi tuần ở cửa Ðông, vì say rượu nên trể nải, bị Thẩm Phối mắng mỏ nặng lời nên qua đầu Tào Tháo và mách Tào Tháo ở phía cửa Ðông nhiều đất mà ít đá, đào vô thì tất thành công.

Thẩm Phối ngày đêm cố thủ, chợt nhìn thay ngoài thành chẳng thấy ánh sáng chi hết, đi đến cửa Ðông thì biết là có kẻ đào hầm, liền cho đem đá lấp kín, Phùng Lễ chết ở dưới.

Tào Tháo về đóng quân ở Viên Thủy.

Viên Thượng hay tin Ký Châu bị vây thì đem quân về cứu ứng .

Mã Diên khuyên nên đi đường nhỏ cho khỏi phục binh.

Quân dọ thám báo cho Tào Tháo biết, Tào Tháo bèn sắp đặt xong phương kế .

Viên Thượng tới cách Ký Châu 20 dặm thì đóng trại, và dạy quân chất củi, rơm đến tối thì làm hiệu cho Thẩm Phối, lại sai Lý Phu giả làm binh Tào đến bên thành và báo Thẩm Phối nên giả cho một ít quân

già đầu Tào, rồi khi Tào không phòng ngừa thì đánh úp, tất thành công.

Thẩm Phối đồng ý.

Ngày hôm sau trên thành có biên đề mấy chữ : Bá tánh Ký Châu đầu hàng.

Tào Tháo nói :

- Ðây là nó thiếu lương, cho bá tánh hàng để thừa dịp đổ binh ra .

Bèn cho Trương Liêu, Từ Quáng mai Phục hai bên cửa . Khi thành mở thì dân chúng dắt nhau, cầm cờ trắng mà đi ra. Khi bá tánh ra vừa hết , Tào Tháo ra hiệu tức thì Trương Liêu, Từ Quáng xông vào đánh, binh Thẩm Phối vội lui vào thành, Tào Tháo cho đuổi theo gấp thì bị một mũi tên bắn vào mão, gần lủng tới đầu .

Tào Tháo quay về chỉnh đốn lại hàng ngũ rồi kéo tới đánh Viên Thượng.

Viên Thượng thua chạy, sai đi gọi Mã Diên, Trương Dĩ tới cứu, nào ngờ hai tướng này đã được chiêu dụ về hàng Tào rồi.

Viên Thượng thua luôn, thấy giữ không nổi hạ trại ở đâu cũng bị đánh thì sai Thứ Sử Dự Châu là Ân Quì sang bên Tào xin hàng.

Tào Tháo giả cho, nhưng nội đêm ấy cho cướp trại Viên Thượng.

Thượng bỏ cả ấn tín, đơn thương độc mã chạy vào núi trốn.

Riêng Thẩm Phối cố thủ Ký Châu rất nghiêm nên binh Tào chưa chiếm được.

Hứa Nhu hiến kế nên đào hào sâu dẫn nước sông Chương Hà vào cho thành bị lụt .

Tào Tháo y kế.

Thẩm Phối cho là quân Tào đào không sâu thì không lo ngại nên không đề phòng. Nào ngờ đêm ấy

binh Tào bội phần gắng sức đào sâu hơn hai trượng, nước Chương Hà tràn vào thành ngập tới mấy thước. Lúc đó quân sĩ trong thành đều gần chết đói, Tân Kỳ ra chiêu an dân chúng để cùng đầu hàng thì bị Thẩm Phối chém chét, liệng thủ cấp ra ngoài.

Thẩm Vinh là bạn Tân Kỳ tức thời mở rộng các cửa thành, quân Tào tràn vào; Thẩm Phối bị Từ Quáng bắt trói giải ra.

Tào Tháo dụ hàng , Thẩm Phối không chịu, thà làm ma cho họ Viên.

Tào Tháo đành cho giết nhưng thương tiếc là nguời trung nghĩa nên làm ma chay tử tế.

Tào Tháo sắp sửa dẫn quân vào thành thì lại thấy giải một người tới nhìn xem là Trần Lâm.

Tào Tháo hỏi :

- Lúc trước mi làm tờ hịch kể tội ta hay lắm, nhưng nói ta là đủ, sao lại nói đến cả ông bà ta làm gì .

Trần Lâm nói :

- Ở trên cung không bung không được !

Kế đó vì mến tài mà Tào Tháo không chém, lại cho làm chức Tùng Sự.

Nói về con trai lớn của Tào Tháo là Tào Phi vừa mưòi tám tuổi.

Khi sanh Phi thì có vầng mây xanh đỏ tròn như cái tàn bao phủ cả nhà.

Phi thông minh, giỏi thơ, kỵ xạ, múa gươm đều hay. Lúc đó Phi cũng có mặt ở Ký Châu.

Bữa nọ, dạo chơi vào phủ Viên Thiệu thấy có hai người đàn bà đang khóc thì vung gươm toan chém. Chợt có một luồng hào quang đỡ lại .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:11 pm

Hồi 33

Tào Phi ham sắc nạp Danh Thị
QuáchGia tính kế định Liêu Ðông


Tào Phi liền ngừng tay hỏi :

- Hai người là ai ?

Hai người thưa là Lưu Thị vợ Viên Thiệu và Danh Thị vợ của Viên Hy.

Tào Phi kêu Danh Thị lại gần, thay mặt mũi lọ lem lấy tay áo mà lau, thay lồ lộ một sắc đẹp mê hồn.

Tào Phi liền bảo Lưu Thị :

- Ta là con Thừa Tướng sẳn lòng bảo vệ cho các người, xin đừng buồn !
Khi đó Tào Tháo vào Ký Châu; tới cửa thành có Hứa Nhu cầm roi chỉ Tào Tháo mà nói :

- A Man, không có ta, liệu có vô được cửa thành nầy chăng ?

Chư tướng đều giận tím mặt, Tào Tháo cười, tảng lờ.
Ðến phủ Viên Thiệu, hỏi có ai ở trong không ?

Quân thưa :

- Có Công Tử ở trong .

Tháo bước vào, Lưu Thị vội quì ra mắt, Tháo cũng đáp lễ, rồi nạt Tào Phi :

- Ai cho ngươi vào đây ?

Lưu Thị vội nói :

- Nhờ Công Tử mà chúng tôi được an toàn nên đã nguyện cho Danh Thị đây theo hầu Công Tử .

Tào Tháo nhìn Danh Thị rồi chấp nhận.

Sau đó Tào Tháo lại viếng mộ Viên Thiệu, cúng tế đàng hoàng.
Ngày kia, Hứa Chữ qua cửa thành; Hứa Nhu lại nói :

- Không có ta, bọn ngươi có vào được thành này không ?

Hứa Chữ cho luôn một gươm rồi xách đầu Nhu vào trình Tào Tháo.

Tào Tháo làm ra vẻ thương tiếc một hồi. Sau đó, Tháo cho rao khắp Ký Châu để chiêu nạp người hiền. Có Thôi Ðạm là người hay hiến kế hay cho Viên Thiệu mà Viên Thiệu không chịu nghe, nay Tháo vời ra ban cho chức Biệt Giá Tùng Sự .


Nói về Viên Thượng khi đó thì qua đầu Viên Hy.

Còn Viên Ðàm từ ngày theo Tào thì đóng quân ở Bình Nguyên, ngày kia được Tào Tháo gọi về Ký Châu nhưng nghi ngại lần chần không đi nên Tào Tháo đến vấn tội .

Viên Ðàm lại chạy về Nam Bì và viết thư cầu cứu Lưu Biểu.
Lưu Biểu mời Huyền Ðức thương nghị .

Huyền Ðức nói :

- Anh em họ Viên như vậy, giúp chỉ mất công tôi, Tào Tháo thì hay dòm ngó Kinh Châu, vậy dưỡng quân chờ thời là hơn .

Lưu Biểu liền bác đơn cầu viện của Viên Thượng.
Tào Tháo thì đuổi theo Viên Ðàm tới tận Nam Bì , vây thành rất ngặt.

Viên Ðàm lại ra hàng nữa, và cho Tân Bình đến nói trước với Tào Tháo.

Tháo mắng :

- Thằng đó phản phủc quá lắm , rồi đuổi Tân Bình về.

Quách Ðồ bảo :

- Mai đành cho bá tánh đi trước, binh theo sau, liều chết một phen mà giải vây.

Hôm sau cứ y vậy mà làm, nào ngờ Tào Tháo đánh luôn, bá tánh chết lây vô số.

Quách Ðồ bị tên mà thác.

Tháo vào Nam Bì vỗ an dân chúng , chém Viên Ðàm, bêu đầu làm lịnh.

Chợt có một người ôm thây Viên Ðàm mà khóc. Tra hỏi thì ra Vương Tu, làm Biệt Giả ở Thanh Châu. Tào Tháo hỏi thì Vương Tu đáp xin chôn cất cho chủ là Viên Ðàm rồi chịu chết.

Tào Tháo than rằng :

- Ðất Hà Bắc nhiêu người giỏi, tiếc thay Viên Thiệu không biết dùng !

Bèn cho Vương Tu chôn cất Viên Ðàm, lại phong cho Tu làm Trung Lang Tướng.

Tào Tháo hỏi Vương Tu muốn bắt Viên Hy thì làm thế nào ?

Vương Tu nín thinh.

Tào Tháo lại khen mà không bắt tội .

Sau đó Tháo cho các tướng cũ của họ Viên là Tiêu Xúc, Trương Nam, Lữ Khoán, Lữ Tường đánh U Châu, sai Lý Ðiển, Nhạc Tấn, Trương Yên đánh Tịnh Châu .

Sau đó cả Viên Thượng, Viên Hy chạy qua Liêu Ðông đầu hàng.
Thứ Sử U Châu là Ô Hoàng Xúc bàn việc phản họ Viên mà đầu Tào .

Hàn Thành nói :

- Chúa bại nước suy thì làm tôi không cứu được đã thiếu nghĩa rồi, có đâu mà lại đầu hàng .

Ô Hoàng Xúc nói :

- Việc này là việc lớn, một người không chịu cũng không sao .

Nói rồi cho Hàn Thành đi và tự kéo quân sang đầu .

Tào Tháo phong Ô Hoàng Xác làm Trấn Bắc tướng quân.

Sau đó Tháo kéo đại binh sang Tịnh Châu .
Các tướng bàn kế trá hàng.

Tào Tháo y theo cho Lữ Khoán, Lữ Tuờng dẫn quân đến bên thành mà kêu :

- Chúng ta là bộ tướng của Viên Thượng nay chạy được về đây giúp Cố Chúa .

Tướng giữ Tịnh Châu là Cao Cáng cho gọi vào .

Hai người vào quì lạy rồi thưa :

- Quân Tào mới đến còn mỏi mệt, đêm nay chúng tôi xin đi cướp trại, ắt thành công .

Cao Cáng tin lời .
Ðêm ấy họ Lữ đi trước. Cao Cáng đi sau, tới trại Tào thì pháo lệnh nổ vang, Cao Cáng biết trúng kế định lui binh thì Nhạc Tấn, Lý Ðiển đã đoạt mất thành.

Cao Cáng tìm đường mà chạy .

Qua bờ cõi Thuyền Vu gặp Vua Phiên là Tả Hiền vương.

Cao Cáng quì mà thưa :
- Tào Tháo tóm thâu thiên hạ, nay lại có ý xâm phạm quí quốc.

Tả Hiền Vương nạt rằng :

- Tào Tháo với ta chẳng có chuyện gì, . ngươi lại muốn xua ta vào vòng binh lửa hay sao ?

Túng thế, Cao Cáng về đầ Lưu Biểu đi nửa đường thì bị Vương Ðạm giết, mang thủ cấp dâng Tào Tháo .

Tháo phong cho Vương Ðạm làm Liệt Hầu .

Lấy xong Tinh Châu, Tháo quay sang Liêu Tây để đánh Viên Hy, Viên Thưọng .
Tào Hồng thưa :

- Bọn chúng bại trận luôn, xô đẩy tới cùng thì chúng chạy ra Sa Mạc. Phỏng như Lưu Bị, Lưu Biểu thừa cơ đánh Hứa đô ta quay về không kịp thì làm sao ?
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:11 pm

Quách Gia đáp :

- Ông nói sai rồi, quân Sa Mạc nó ỷ đường sá cản trở không phòng bị kỹ. Ta đánh thì toàn thắng .

Tào Tháo y lời, nhắm Sa Mạc mà tiến quân. Ðường trường vất vả, Quách Gia thọ bịnh, Tào Tháo thương cảm lắm có ý quay về.

Quách Gia can và nói :

- Nay cần tiến mau nữa, chỉ lựa binh khoẻ mang theo ít đồ, có hướng đạo giỏi đi đường tắt thì thành công đến nơi .
Tào Tháo y theo và để Quách Gia ở lại dưỡng bệnh, lại lựa Ðiền Trù ,nguyên bộ hạ của họ Viên , thông thạo đường lối làm hướng đạo.
Ðiền Trù mách nên cho quân trở lui và đi dọc theo vàm Lư Long khỏi truông Bạc Ðầu ra tới đất trống thì thấy Liễu Thành, đánh úp thì toàn thắng.

Tào Tháo nghe lời, kéo binh đi, gần tới thì quân báo có quân Mạc Ðặt do Viên Hy và Viên Thượng dẫn đầu đang tập trung ở đây.
Tháo lên chỗ cao xem, thấy quân Mạc Ðặt vô kỷ-luật bèn truyền lệnh đánh ngay.

Trương Liêu, Vu Cấm, Từ Quáng, Hứa Chữ cùng đánh, quân Mạc Ðặt rối loạn hàng ngũ, tướng Mạc Ðặt qui hàng hết.

Viên Hy, Viên Thượng lại chạy qua Liêu Ðông.

Trận ấy, Tào Tháo bắt được hàng ngàn ngựa tốt, rồi rút binh về.

Về tới Dịch Châu, Tào Tháo nói với tướng sĩ :
- Lúc trước ra quân đường xa cũng là kế liều, nay được thành công, đó là nhờ tất cả mọi người đồng lao cộng tác, khổ sở vô cùng ; chớ một mình ta thì có làm gì được đâu . Nói rồi mở kho lấy tiền bạc khao thưởng tướng sĩ ba quân, ai nấy đều vui mừng hả dạ.
Về tới nơi thì có tin báo Quách Gia đã chết, linh cữu còn quàng ở công quán.

Tào Tháo tế lễ, khóc nói vói chư tướng :

- Các ông với ta cùng một tuổi. Duy có Phụng Hiếu nhỏ hơn cả, những tưởng giúp nhau còn lâu, nào ngờ mới đây mà Trời đã hại ta, thiệt là đau đớn . Lại có quân dâng một búc thư của Quách Gia di ngôn lại khi gần chết.

Tào Tháo xem thư rồi gật đầu, các quan chẳng hiễu thư nói gì hết.
Hôm sau Hạ Hầu Ðôn vào trình :

- Viên Hy, Viên Thượng đã đầu Thái Thú Liêu Ðông là Công Tôn Khương .

Công Tôn Khương bấy lâu vẫn không có ý phục ta, xin Thừa Tướng cho tôi đi dẹp quách ?

Tào Tháo cười :
- Các ông khỏi nhọc sức, Công Tôn Khương sắp mang đầu họ Viên tới để các ông coi !

Các tướng cười thầm không tin.
Nói về anh em họ Viên qua đầu Công Tôn Khương.

Công Tôn Khương nhóm tướng sĩ thương nghị.
Công Tôn Cung nói :

- Trước đây Viên Thiệu luôn dòm ngó Liêu Ðông. Nay anh em họ Viên lại có ý nhờ đất ta mà dụng võ. Thâu nạp chúng thì Liêu Ðông nguy. Chi bằng giết phứt đi mà dâng Tào Tháo, ấy là lợi nhứt .
Công Tôn Khương nghe lời, cho đao phủ mai phục rồi gọi anh em họ Viên vào.

Vừa vào đã bị quân đao phủ ào ra chém cả hai.

Ðầu Viên Hy, Viên Thượng đuợc bỏ vào quách nhỏ đem dâng Tào Tháo.
Ngày nọ, Tào Tháo đang ngồi nghỉ thì Trương Liêu vào thưa xin cho về Hứa đô để phòng Lưu Biểu.
Tào Tháo thủng thỉnh nói :

- Chờ đầu anh em họ Viên đã .
Bỗng quân vào báo Công Tôn Khương cho mang đầu họ Viên đến dâng nạp .

Chư tướng đều thất kinh.
Tào Tháo cười nói :

- Không khỏi tiên đoán của Quách Phụng Hiếu !

Sau đó Tào Tháo phong cho Tôn Khương chức Tả tướng quân. Rồi mới lấy thư của Quách Gia cho mọi người xem. Thư rằng :
" Hy , Thượng đầu Liêu Ðông. Chúa Công khỏi đi đánh vì Công Tôn Khương thù họ Viên bấy lâu, nay sẽ giết anh em họ Viên mà cầu cạnh đến Chúa Công, xin Chúa Công cứ bình tâm chờ kết quả " .
Mọi ngưòi đều khâm phục Quách Gia.
Sau đó Tháo thâu quân về Ký Châu.
Bọn Trình Dục thưa :

- Nay mạn Bắc đã yên, xin lo việc đánh Giang Nam .
Tào Tháo nói :

- Ðó cũng là ý ta .
Ðêm ấy, Tào Tháo nhìn sao sáng trên trời, thấy Phương Nam có vương khí thì nói :

- Chưa nên đánh Giang Nam .

Chợt có một luồng sáng từ đất bay lên.

Tuân Du thưa :

- Nhất định có của báu ở nơi đó.
Sai người cứ chỗ ấy đào thì lấy đuọc một con chim sẻ bằng đồng.

Du thưa :

- Mẹ Vua Thuấn mơ thấy chim sẻ vào bụng mà sanh Vua Thuấn, nay Thừa Tướng bắt được chim sẻ, ấy là điềm tốt .

Tào Tháo cả mừng, sai làm đền Ðồng Tước ở bên sông Chương Hà, toà giữa cao nhất gọi là Ðồng Tước, bên tả gọi là Ngọc Long, bên hữu gọi là Kim Phượng, cỏ hai cái cầu bắc vào chính giữa, làm theo kiểu do Tào Thực là con nhỏ của Tào Tháo phác họa.

Tháo định sẽ vui tuổi già ở đây .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:13 pm

Hồi 34

Thái Phu nhơn lén nghe chuyện mật
Lưu Huyền Ðức qua vực Ðàn Khê


Tào Tháo cho Tào Phi , Tào Thực ở lại hoàn thành đền đài, còn thì kéo cả về Hứa đô.

Sáu mươi vạn tàn quân của Viên Thiệu từ nay tay Tào Tháo và sự nghiệp Viên Thiệu kễ như chấm dứt.
Huyền Ðức thường ngày thương nghị với Lưu Biểu, ngày kia có tin Tào Tháo dẹp xong họ Viên, kéo về Hứa đô ; thanh thế thực lẫy lừng.

Lưu Biểu hỏi nếu Tào Tháo đem binh tới Giang Nam thì phải làm sao ?

Huyền Ðức thưa phải sai ngay bọn hổ tướng đi trấn các nơi hiểm yếu đã.

Lưu Biểu đồng ý.

Thế là Vân Trường đi trấn Cố Tử Thành, Trương Phi trấn Nam Việt, Triệu Vân giữ Tam Giang, còn Lưu Bị ở lại Kinh Châu.

Thái Mạo lén nói với Thái phu nhơn :

- Lưa Bị ở Kinh Châu ắt sẽ gieo họa .

Thái phu nhơn đêm đó nói với Lưu Biểu :
- Tôi nghe nhiều người lui tới với Huyền Ðức, nay nên sai va đi chỗ khác thì hơn.

Lưu Biểu không nghe.

Qua bữa sau, Lưu Biểu thấy Huyền Ðức cỡi con ngựa tốt, Lưu Biểu khen, Huyền Ðức liền dâng ngay cho Lưu Biểu .

Lưu Biểu cởi về.

Khoái Việt nói :

- Ngựa có đốm ở mắt, Chúa Công cỡi sẽ mang hại.

Hôm sau, Lưu Biểu liền trả lại ngựa cho Huyền Ðức .

Huyền Ðức tạ ơn lãnh về.

Lưu Biểu lại sai Huyền Ðức đi trấn nhậm huyện Tân Giả.
Huyền Ðức vâng chỉ đi ngay.
Trấn nhậm ở Tân Giả, dân tình được an cư lạc nghiệp.

Ngày kia nghe tin Tào Tháo bận việc quân phương Bắc, Huyền Ðức thưa với Lưu Biểu nên đánh Hứa Xương.

Lưu Biểu nói :

- Ta có Kinh Châu hơn 9 quận còn đánh Hứa đô làm chi !

Huyền Ðức lại bỏ về Tân-Giả.
Một ngày kia, có sứ của Lưu Biểu mời Huyền Ðúc về hội kiến.

Huyền Ðức đi ngay, tới nơi Lưu Biểu mời vào ăn uống , rồi nói :

- Tào Tháo đang dưỡng bịnh ở Hứa đô ý muốn dòm Kinh , Tương. Anh rất tiếc không nghe em lúc trước.

Huyền Ðức nói :

- Cơ hội chưa phải là hết, sau này anh chịu nghe theo thì cũng không muộn .
Lưu Biểu chợt sa lụy, Huyền Ðức vội hỏi vì sao.

Lưu-Biểu nói :
- Anh có chuyện riêng, nhưng chưa tiện nói .

Huyền Ðức lại nói :

- Anh có gì căn bảo em, dù chết em cũng không ngại .

Lưu Biểu liền kễ :
- Anh có hai vợ. Vợ lớn là Trần Thị sanh đặng Lưu Kỳ. Vợ nhỏ là Thái Thị sanh đặng Lưu Tông, tánh chất thông minh, anh muốn cho nó kế nghiệp mà còn trù trừ chưa quyết .
Huyền Ðức thưa :

- Bỏ cả ìập thứ, e sanh nhiều chuyện .
Lưu Biểu lại hỏi :

- Em bình sanh chí cả, vậy ở đây có dự định gì chưa ?
Huyền Ðức thưa :

- Em chưa có căn bản nên phải chờ thời cơ .
Huyền Ðức thì nghĩ sao nói vậy, mà Lưu Biểu thì không vui.
Thấy vậy Huyền Ðức giả say rồi xin về.

Thái phu nhơn tỉ tê cùng chồng rằng :

- Lưu Bị có ý đoạt Kinh Châu chứ chẳng không. Phu quân liệu mà trừ va cho sớm .

Biểu không nói gì. Thái Phu nhơn triệu Thái Mạo vào hỏi .

Mạo nói :

- Tôi xin đến quán dịch trừ va cho rồi, sau sẽ báo chúa công rõ.

Phu nhơn gật đầu.
Canh ba đêm đó, Lưu Bị còn đọc sách thì có người xin vào xem ra Y Tịch.

Y Tịch biết ý của Thái Mạo nên báo gấp cho Huyền Ðức.

Huyền Ðức nói :

- Chưa từ biệt Kiển Thăng, sao mà đi được ?
Y Tịch nói :

- Chờ từ biệt thì ông nguy rồi !

Huyền Ðức nghe ra liền cùng tâm phúc lên ngựa chạy miết về Tân Giả.

Thái Mạo chạy tới, thấy Huyền Ðưúc đã trốn, nghĩ một lát rồi đề bài thơ lên vách :


Lúng túng nữa đời
Thẹn với đất trời
Rồng kẹt nơi vũng
Cũng chỉ chờ thời


Sau đó Thái Mạo mời Lưu Biểu đến đọc thơ, Thái Mạo nói :

- Y ý phản phúc nên lời thơ bày ra đó .

Lưu Biểu vẫn chưa tin mà nói :

- Xưa nay Huyền Ðức có thi phú gì đâu .
Thái Mạo liền chạy tót về thưa lại Thái phu nhơn, sau nghĩ ra trò phó yến để hại Huyền Ðức.
Hôm sau Thái Mạo trình Lưu Biểu :

- Năm nay được mùa, nên mời hết các quan ở Châu Quận về thết đãi, đồng thời để lưu ý họ đến nhiệm vụ mỗi người .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:13 pm

Lưu Biểu nói :

- Vậy cũng đặng, nhưng ta trong mình không khoẻ vậy nên mời Huyền Ðức đại diện cho ta .
Thái Mạo mừng quýnh, thưa lại Thái phu nhơn rồi mời Huyền Ðức qua Tương Dương phó yến.
Huyền Ðức từ khi lỡ lời với Lưu Biểu thì còn ân hận mãi . Nay nghe có sứ mời, thì triệu hai em vào thương nghị.

Vân Trường nói :
- Lưu Biểu chưa hẳn nghi ngờ anh, vậy anh nên đi nếu không, mối nghi kia sẽ thành sự thực.

Truơng Phi nói :

- Hội hè không tốt thì đi làm gì !
Triệu Vân thì nói :

- Tôi xin lãnh 300 quân kỵ đi theo bảo vệ Chúa Công .

Huyền Ðức nói :

- Triệu Vân đi theo thì an tâm rồi .
Kế đó cùng Triệu Vân đi phó yến.
Tới Tương Dương, đã có mặt các quan chín quận, bốn mươi mốt châu, lại có hai vị công tử Lưu Kỳ, Lưu Tông cùng tham dự với Thái Mạo.

Lưu Kỳ thưa :

- Cha tôi bị yếu nên nhờ chú thay mặt .
Huyền Ðức nói :

- Ðúng ra Chú không dám đại diện như vậy, nhưng Lưu Chúa Công đã dạy thì phải tuân lời .
Bửa sau, Thái Mạo bàn việc cùng Khoái Việt.
Thái Mạo nói :

- Lưu Bị có manh tâm nên phải trừ đi mới được .
Khoái Việt e sợ mất lòng tin cậy của dân chúng. Mạo h'n đưa mật chiếu ra, Việt mới đồng ý tiến hành mưu kế.

Mạo nói :

- Phía Ðông, ta cho Thái.Hòa chặn giữ, phía Nam thì có Thái Trung, Phía Bắc có Thái Huân , duy phía Tây thì không cần cử ai vì có sông Ðàng Khê ngăn rồi, có cánh cũng không thoát .

Khoái Việt nói :

- Tôi thấy có Triệu Vân đem ba trăm quân theo hộ vệ gắt lắm .

Mạo nói :
- Ðừng lo vì ta cho phục tới năm ngàn quân ở bên trong rồi.
Ngày ấy, tiệc yến rất lớn, Huyền Ðức tới, các quan tiếp đón ngồi vào giữa, hai công tử hai bên, còn Triệu Vân thì cầm guơm đứng sau Huyền Ðức.

Lúc ấy Vương Oai và Văn Sánh vào mời Triệu Vân ra dự tiệc với các tướng bên ngoài.

Triệu Vân không đi thì Huyền Ðức lại bảo cứ đi nên Triệu Vân phải tuân lời .

Rượu vài tuần thì có Y Tịch nháy Huyền Ðức.

Huyền Ðức giả vờ xin ra thay áo thì Y Tịch bảo ngầm :

- Quân Thái Mạo mai phục tứ phía, ông đi ngay, chớ có chần chờ ; Y Tịch lại dặn chạy ra cửa Tây, nơi ấy không có quân phục.
Huyền Ðức thất kinh, ra vườn nhảy tót lên ngựa, theo cửa Tây mà chạy.

Quân báo Thái Mạo, Mạo vội đem quân đuổi gấp.

Khi tới Ðàng Khê .

Huyền Ðức than rằng :

- Con sông nầy thì hết mong qua rồi !
Ðàng sau thì binh mã Thái Mạo ầm ầm rượt tới, Huyền Ðức phen này chắc chết, bèn giục ngựa chạy thẳng xuống sông, người ngựa đều ngập nước.

Huyền Ðức bỗng nhiên giơ roi thật cao rồi hô lớn :

- Ðích Lô ! Ðích Lô ! Kim nhựt phòng ngô.

Tức thời con ngựa bỗng nhảy vọt lên cao, bay tuốt sang bờ bên kia .

Huyền Ðức nhắm mắt mà như ngồi trên mây trên gió.
Qua được bờ, áo xiêm còn ướt mà vẫn ngờ chiêm hao, tâm trí như ngây. Ngó sang bờ bên kia, thấy Thái Mạo và quân sĩ đang ngơ ngơ ngác ngác.
Huyền Ðức hỏi vói :

- Cớ gì mà ông cứ định giết tôi như vậy ?
Thái Mạo nói thác :

- Giữa tiệc, sứ quân bỏ đi nên tôi đi tìm đó chớ . Nói vậy mà tay thì giuơng cung sắp bắn .

Huyền Ðức vội chạy tuốt.
Thái Mạo không làm gì được, nói với thủ hạ :
- Hay là có thần nhân giúp va chăng ?
Nói rồi toan về thì chợt Triệu Vân dẫn quân Kỵ chạy tới hỏi lớn :
- Chúa Công tôi đâu ?
Thái Mạo nói :

- Vừa thấy ở đây, mà không biết đi đâu rồi .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:14 pm

Hồi 35

Huyền Ðức vui mừng gặp ẩn sĩ
Ðơn Phước có dịp hầu anh quân


Triệu Vân liền nạt Thái Mạo :

- Ngươi mời Chúa Công ta phó yến mà sao lại ruợt theo như vậy ?

Thái Mạo nói :

- Ðông đủ văn võ chín Quận, ta là thượng tướng mà không theo bảo vệ Lưu sứ quân chăng ?

Nghe nói có lý, Triệu Vân liền bõ đi kiếm, kiếm hoài không thấy thì trở về Tân Giả.
Huyền Ðức vượt Ðàng Khê thì gặp một mục đồng liền hỏi thăm đường về Tân Giả.

Mục đồng hỏi :

- Ông có phải là Huyền Ðức không ?

Huyền Ðức lạ lắm, hỏi làm sao mà biết.

Ðứa trẻ nói :

- Thầy tôi có khách là cứ bàn đến tên ông và tả hình dạng mặt mày .Tôi thấy giống nên hỏi vậy thôi .

Huyền Ðức hỏi thầy là ai, mục đồng nói :
- Tư Mã Huy, tự Ðức Thái, hịệu là Thủy Kính tiên sanh.

Huyền Ðức lại hỏi , thầy chơi với ai.

Mục đồng nói :

- Chơi với Ðức Công và Bàng Thống đều ở Tương Dương.

Huyền Ðức hỏi thăm nhà, mục đồng chỉ bụi cây um tùm xa xa mà nói : ở đấy .

Huyền Ðức nói :

- Ta chính là Huyền Ðức , vậy đưa ta ra mắt thầy ngươi .

Mục đồng đưa về nhà thì ở trong tiếng đàn văn vẳng khoan thai.

Bỗng tiếng đàn im , có người bước ra nói :

- Tiếng đàn nổi âm thanh khác, chắc có anh hùng lén nghe .

Mục đồng chỉ nói :

- Thủy Kính tiên sanh đó .
Huyền Ðức vội thưa :

- Tôi là Huyền Ðức xin bái yết tiên sanh .
Kính hỏi luôn :

- Nghe ông bấy lâu ôm chí cả, chẳng hay nghiệp lớn nên chưa ?

Huyền Ðức thưa rằng vận hạn đang gặp gian nguy.
Thủy Kính nói :

- Ðó là vì tả hữu thiếu người giúp đỡ .
Huyền Ðức kễ tên Tôn Hoàng, Mê Trước, Giảng Ung, Quan Công, Trương Phi, Triệu Vân.
Thủy Kính đáp :

- Quan, Trương. Triệu sức đánh muôn người nhưng thiếu người điều khiển. Tôn Càng , Mê Truớc v. v . . . đều là bạch diện thơ ainh, chưa phải là kinh luân tế thế .
Huyền Ðức hỏi phải làm sao.
Thủy Kính nói :

- Ở đây nhiều người tài, ông nên tìm cho ra .
Huyền Ðức hỏi là ai và xin được chỉ bảo.
Thủy Kính nói :

- Phục Long, Phụng Sồ, được một trong hai vị ấy thì an thiên hạ .

Huyền Ðức lại hỏi :

- Phục Long, Phụng Sồ là ai ? Thì Thủy Kính cười, vỗ tay mà khen : Tốt ! Tốt !

Rồi Thủy Kính bảo mai sẽ chỉ dẫn cho. Nói rồi giữ Huyền Ðức ngủ lại.

Huyền Ðức tới canh ba cũng chưa ngủ được, lắng nghe có người nói chuyện với Thủy Kính :

- Nghe Lưu Kiển Thăng chiêu hiền, tôi toan đến tìm nhưng lại e va là người nhu nhược nên lại đang tìm nơi khác .
Thủy Kính đáp :

- Tài như ông thì sao lại tìm hạng người như Kiển Thăng . Có hào kiệt ở đây sao ông không rõ ?

Người ấy đáp :

- Phải .
Huyền Ðức nghe vậy thì mừng lắm.
Sáng ra Huyền Ðức buột miệng hỏi :

- Ðêm qua, tiên sinh nói chuyện với ai thế ?

Thủy Kính đáp :

- Ðó là bạn tôi, hiện đã đi tìm minh chúa rồi .

Huyền Ðức hỏi là ai, thì Thủy Kính lại reo lên : 'Tốt ! tốt !'.

Huyền Ðức lại năn nỉ Thủy Kính ra giúp mình.

Thủy Kính nói :
- Tôi là kẻ thích ở ẩn, sẽ có người tài hơn ra giúp.
Ðang đàm đạo thì tiểu đồng vào thưa có một đạo binh mã ~ór.
Huyền Ðức ra xem thì là Triệu Vân.

Triệu-Vân mừng rỡ thưa :
- Tôi họi thăm mãi mới biết Chúa Công ở đây .
Huyền Ðức liền từ giã Thủy Kính, cùng Triệu Vân về Tân Giã.

Nữa đường lại gặp Vân Trường và Trương Phi kéo đến.

Huyền Ðức kễ chuyện bay ngựa qua sông Ðàng Khê, mọi người đều lấy làm lạ.
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:14 pm

Tôn Càng nói :
- Phải viết thư về vụ này cho Kiển Thăng biết.
Huyền Ðức liền viết thư và cho Tôn Càng mang sang Kinh Châu.
Lưu Biểu đọc rồi gọi Thái Mạo vào mà nặng lời khiển trách.

Trong khi tức giận, Luu Biểu rút gươm toan chém, may có Thái phu nhơn chạy ra xin, Thái Mạo mới thoát.

Lưu Biểu liền sai Lưu Kỳ sang tạ lỗi với Huyền Ðức.
Hai chú cháu tâm sự cùng nhau.

Lưu Kỳ kễ là Thái Phu nhơn tức mẹ ghẻ cũng có ý hại mình nữa. Nói rồi oà khóc.

Huyền Ðức khuyên cứ giữ trọn đạo làm con thì nạn nào cũng qua.

Sau đó Lưu Kỳ tạ từ chú mà về.

Huyền Ðức tiễn cháu đi xong thì gặp một người bịt khăn đen, mình mặc áo vải, vừa đi vừa hát :


Sơn hà ngửa nghiêng
Ðền đài muốn đổ
Trên núi người hiền
Ai là minh chúa ?


Huyền Ðức nghĩ đây hẳn Phục Long hay Phụng Sồ. Nghĩ rồi mời luôn về huyện, hỏi thăm danh tánh.
Người ấy nói :

- Tôi là Ðơn Phước ở Dĩnh Thượng vốn nghe tiếng ngài nên muốn tìm đến phò tá .
Huyền Ðức mừng lắm, tiếp đãi vào bậc thượng tân.
Ðơn Phước nói :
- Sứ Quân có con ngụa sát chủ, cỡi nó sẽ mang họa.
Huyền Ðức nói :

- Nó vừa cứu mạng tôi ở Ðàng Khê .
Ðơn Phước nói :

-Dù vậy cũng sát chủ sau này. Tôi có một phép trừ đặng .

Huyền Ðức hỏi phép gì ?
Ðơn Phước nói :

- Sứ quân có ai là thù thì tặng cho họ cởi, người thù ấy chết rồi thì cõi rất quí .

Huyền Ðức tỏ vẻ không bằng lòng mà rằng :

- Chết, sao tiên sanh lại dạy tôi điều thiếu nhơn đức ấy .

Ðơn Phuớc cả cười mà rằng :

- Tôi thử đó thôi !

Huyền Ðức cũng chợt hiểu rồi tạ lỗi, phong cho Ðơn Phước làm quân sư.


Nói về Tào Tháo lấy xong Ký Châu thì dòm ngó Kinh Châu nên sai Tào Nhơn, Lý Ðiển, dẫn Lữ Khoáng, Lữ Tường ra Phàn Thành dò la tin tức Kinh Châu.

Lữ Khoáng nói với Tào Nhơn rằng :

- Lưu Bị đang chiêu binh mãi mã nơi Tân Giả, phải lo trừ y cho sớm .

TàoNhơn hỏi tình hình binh lực Huyền Ðức ra sao, Lữ Khoáng nói hiện nay cũng chưa đáng lo và xin cùng Lữ Tường ra binh, mang đầu Huyền Ðức về nạp.

Tào Nhơn liền cho đi.

Lữ Khoáng, Lư Tường kéo binh ngay sang Tân Giả.

Huyền Ðức vời Ðơn Phước vào thương nghị.

Ðơn Phuớc nói :
- Chớ để giặc lấn bờ cõi. Nên khiến Quan Công dẫn binh qua phía tả đánh vào trung lộ của nó. Trương Phi bên hữu đánh hậu lộ. còn Chúa Công dẫn Triệu Vân đánh tiền lộ của nó.

Huyền Ðức y lời mà phát binh.
Giữa đường, gặp binh Tào kéo tới, Huyền Ðức mắng :

- Ngươi là chi mà xâm phạm bờ cõi của ta ?

Lữ-Khoáng đáp :

- Ta là đại tướng vâng mạng Thừa Tưóng đến lấy đầu ngươi .

Triệu Vân thúc ngựa ra đánh, được vài hiệp thì Lữ Khoáng đã rụng đầu.

Lữ Tường chống đỡ không nỗi , binh Tào cả loạn rút lui.

Binh phục của Vân Trường lại xông ra, binh Lữ Tường hao hơn phân nửa.

Chạy một quãng lại bị Trương Phi hươi xà mâu chém, Lữ Tường hồn về âm phủ.
Huyền Ðức đại thắng rồi thâu quân về Tân Giả.
Binh thua về báo, Tào Nhơn hoảng sợ mời Lý Ðiển đến thảo luận.
Lý Ðiển nói :

- Binh Huyền Ðức ít mà tinh nhuệ cả. Phải báo cáo Thừa Tướng thì mới xong.
Tào Nhơn tức lắm nói :

- Tân Giả nhỏ thế nầy mà phải cầu cứu Thừa Tướng, hãy coi ta mai đây bắt chúng nó .
Lý Ðiển lại can :
- Tướng quân đi thì Phàn Thành trống trải, e rất nguy hiểm .
Tào Nhơn tức giận nói lớn :
- Cầm binh mà cứ e dè sợ sệt như vậy thì nên trò trống gì ?
Nói rồi cứ kéo quân đi, Lý Ðiển không can được, đành phải đi theo.
Ðơn Phước bên này nói với Huyền Ðức :

- Chúa công chờ xem, thế nào Tào Nhơn nó cũng tới đây mà đánh ta .
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
doikovui
Vice-Administrator
Vice-Administrator



Tổng số bài gửi : 716
Registration date : 12/06/2007

Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitimeFri Sep 14, 2007 1:16 pm

Hồi 36

Lưu Bị định kế đoạt Phàn Thành
Từ Thứ tiến cử Gia Cát Lượng


Ðang thương nghị thì có quân báo cáo Tào Nhơn đánh Tân Giả.
Huyền Ðức hỏi thì Ðơn Phước ghé tai thì thầm . . . cứ làm như thế, như thế.

Rồi Huyền Ðức ra thành nghênh địch .

Tào Nhơn xông tới thì Triệu Vân ra đón đánh.

Ðược ít hiệp, Tào Nhơn thấy cự không lại nên lui binh.

Triệu Vân rượt tới, nhưng bị Lý Ðiển cho bắn tên ra như mưa nên Triệu Vân cũng phải rút về.
Tào Nhơn về trại bảo Lý Ðiển :

- Giặc quả là tinh nhuệ, để mai ta bày trận thì thì mới thắng được nó .
Lý Ðiển khuyên hãy nên rút về giữ Phàn Thành cho chắc, sau đó báo cáo lên Thừa Tướng tình hình thì hơn.

Tào Nhơn không chịu, bảo Lý Ðiển :

- Sao ông coi thường binh pháp của tôi như vậy ?
Hôm sau, Tào Nhơn kéo đại binh tới chân núi bầy binh bố trận, cờ xí rợp trời, khí thế mạnh mẽ lắm, xông tới bên Huyền Ðức mà khiêu chiến.

Huyền Ðức lúc đó cùng Ðơn Phước lựa chỗ cao nhìn xuống xem Tào Nhơn lập trận.

Ðơn Phước bảo Huyền Ðức :

- Ðây là trận Bắc Môn Kim Tỏa, gồm tám cửa, muốn phá phải vào cửa Ðông Nam tức cửa sanh, rồi đánh qua chánh Tây mới đặng. Trận nầy lợi hại, song Tào Nhơn lập trận thiếu chủ trì .
Huyền Ðức sai Triệu Vân đánh vào cửa Ðông Nam mà tiến tới.

Quả nhiên, binh Tào bị xao động, đạp nhầu lên nhau mà chạy, chết vô kễ.
Triệu Vân lại tìm cửa chánh Tây mà đánh ra y theo lời dạy của Ðơn Phước.
Tào Nhơn thấy trận đồ bị phá thì thất kinh nói với Lý Ðiển :
- Nhất định bên Huyền Ðức có nguời tài phù tá.
Nói rồi lui binh, Huyền Ðức toan rượt theo, nhưng Ðơn Phước ngăn lại.
Binh Tào Nhơn khi kiểm lại thì mười phần hao tới bảy phần .

Trong lúc đó Tào Nhơn buồn bã nói với Lý Ðiển :

- Vì chẳng nghe lời ông nên mới bị cớ sự như vầy .
Nói rồi cùng nhau trở về Phàn Thành kêu cửa thì quân trên hô lớn : Phàn Thành đã bị lấy lâu rồi !

Nhìn lên thì quả có Quan Vân Trường !

Tào Nhơn cấm cỗ chạy tuốt về Hứa Xương.

Ði dọc đường hỏi thăm mới biết Huyền Ðức đang dùng Ðơn Phước làm quân sư.
Huyền Ðức dẫn quân vào Phàn Thành, có quan lịnh là Luu Bật mời về nhà đãi yến.

Huyền Ðức thấy có một người khôi ngô đứng hầu thì hỏi thăm.
Lưu Bật thưa :

- Ðó là cháu tôi tên Lưu Phong, mỗ côi cả cha lẫn mẹ nên theo tôi nương tựa.

Huyền Ðức bèn nói :

- Ông có khứng cho nó làm con nuôi tôi không ?

Lưu Bật mừng rỡ vâng lời, cho Lưu Phong ra lạy Huyền Ðức nhận làm cha.
Sau đó Huyền Ðức bàn với Ðơn Phước để Triệu Vân lãnh một ngàn quân giử Phàn Thành, còn lại bao nhiêu kéo hết về Tân Giả .
Còn Tào Nhơn, Lý Ðiển chạy về Hứa đô thì tìm vào yết kiến Tào Tháo để tạ tội.

Tào Tháo bảo :

- Việc binh thắng bại lẽ thường, các ngươi chớ lo .

Tào Nhơn lại kễ sở dĩ bị thua là vì bên địch có Ðơn Phước làm quân sư.

Tào Tháo hỏi các mưu sĩ :

- Ðơn Phước la ai ?
Trình Dục cười mà rằng :

- Thực ra người ấy không phải là Ðơn Phước, mà đích thị Từ Thứ, lúc nhà ham học, lớn lên làu thông thế sự, hay chơi với Tư Mã Huy.
Tào Tháo hỏi :

- Tài ông so với Từ Thứ thế nào ?
Trình Dục thưa :

- So với y tôi là kẻ bất tài !.
Tháo lại hỏi làm sao mà vời Từ Thứ về được với mình.
Trình Dục nói :

- Từ Thứ là con chí hiếu, chỉ còn mẹ. Nay sai bắt mẹ y, bảo bà ấy viết thư gọi con về là Từ Thứ phải vâng lời .

Tào Tháo liền cho đi bắt Từ mẫu đưa về, đối đãi rất trọng hậu rồi hỏi han :

- Tôi nghe con bà là người hào kiệt trong thiên hạ, nay lại đem tài phò kẻ phản phúc triều đình là Huyền Ðức, vậy xin bà viết bức tâm thư bảo Từ Thứ về đây tất triều đình sẽ trọng đãi.

Từ mẫu lại hỏi tánh tình Lưu Bị ra sao ?
Tào Tháo nói :

- Nó là kẻ tiểu tốt, mạo nhận họ nhà vua, bề ngoài ra vẻ quân tử mà trong thì lòng dạ tiểu nhơn .

Nghe xong, Từ mẫu liền quát lớn :

- Huyền Ðức là dòng dõi nhà Hán, vua cũng gọi là hoàng thúc, lại là kẻ anh hùng, thiên hạ đều biết tiếng, con ta phò người thì lựa đáng minh chúa, còn ngươi mới thiệt là gian thần phản trắc đó .
Tào Tháo đã toan cho đem chém thì Trình Dục vội can ?

Từ mẫu dám nói lớn là cầu cho được chết để trọn nghĩa.

Từ mẫu mà chết thì Từ Thứ sẽ hết lòng giúp Lưu Bị. Vả lại còn Từ mẫu là còn có cách cho Từ Thứ quay về.

Sau đó Trình Dục tự nhận là bạn của Từ Thứ đến thăm viếng Từ mẫu luôn luôn, Từ mẫu cảm động có viết thư để cảm tạ.

Trình Dục liền bắt chước tuồng chữ của Từ mẫu viết cho Từ Thứ một bức thư rằng .
" Từ khi em con là Từ Khương khuất bóng theo thân phụ mẹ ở lại đây vò võ một mình. Nay vì tin con bội phản, chống lại triều đình, mẹ bị Thừa Tướng cho bắt mang về Hứa đô. May thay có bọn Trình Dục bảo lãnh, nay nếu con quay về mau thì mẹ được thư thả ngày bắt được thư này, mong con nhớ nghĩa cù lao trở về cùng mẹ cho trọn hiếu đạo. Mẹ không cần viết nhiều, vì nếu con trái lời mẹ không về đầu thì tánh mạng của mẹ cũng như chỉ mành truớc gió mà thôi !".
Về Đầu Trang Go down
https://classtt.forumvi.com/
Sponsored content





Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"   Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí" - Page 5 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Truyện Tàu : "Tam Quốc Chí"
Về Đầu Trang 
Trang 5 trong tổng số 7 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7  Next
 Similar topics
-
» Truyện cười tam quốc..
» Truyện Ma...nghe chứ ko đọc^^
» Ai thix truyện của Nguyễn Nhật Ánh thì...
» tập này ko có trong truyện conan do kid1412 suu tầm
» Truyện cười...

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
.:*ClassPro*:. :: Các mục linh tinh :: Truyện-
Chuyển đến